So về tuổi tác hai người bọn họ chênh lệch nhau cả thế hệ.
Nói gì cô hiểu tính cách Vũ Yên Bằng nếu cô muốn em ấy lấy ai chắc chắn em ấy sẽ ngoan ngoãn lấy người đó.
Thậm chí sẽ tự động mở chế độ chịu trách nhiệm cả đời với người ta lên.
Mà như vậy không phải rất mệt mỏi hay sao.
Cô không muốn con bé phải sống như vậy cả đời.
Còn phần cô tán thành chính là Doãn Tư Ninh, cô thân thiết với Doãn Tư Ninh cô hiểu rõ con người cô ấy như thế nào.
Nói về nhân phẩm quả thật không tệ, rất hào phóng với bạn bè, gia cảnh lại rất tốt, còn về dung mạo chỉ sợ cái danh đệ nhất mĩ nhân Đông Châu không ai dám cướp khỏi tay cô ấy.
"Cậu với con nhóc đó chỉ là em cùng cha khác mẹ thôi mà, gả cho tớ cậu cũng có được lợi ích nhất định hay cậu muốn nhiều hơn tớ đều có thể đáp ứng.”
Doãn Tư Ninh nhấp một ngụm trà.
Có lẽ cô đã gấp gáp đến độ không suy nghĩ mà đánh vào điểm không nên đánh của người đối diện.
Chỉ sau câu đó Doãn Tư Ninh đã thấy Vũ Âm cần cái gối trên sofa trực tiếp ném về phía cô.
Bộ dạng vô cùng tức giận quát.
"Cậu thì biết cái gì?"
Vũ Âm trước giờ tính tình rất tốt nhưng lúc này cô thật sự đã bị chọc cho tức giận.
Không phải chị em cùng cha cùng mẹ thì sao.
Chẳng lẽ như vậy cô có quyền mang em mình đi lấy lợi ích à.
Nhà họ Vũ không dạy con làm việc vô nhân tính như vậy.
Nói gì đến việc cô thương Vũ Yên Bằng còn không hết.
Doãn Tư Ninh thấy Vũ Âm thật sự tức giận liền cau mày.
Lúc này mới phát hiện ra bản thân quá hấp tấp rồi.
Chỉ là khi nhìn em ấy có nhiều người theo đuổi cô lại không kiên nhẫn chờ đợi nổi.
“Doãn Tư Ninh, tớ nói cho cậu biết, cho dù cả nhà đồng ý tớ cũng sẽ phản đối đến cùng.” Vũ Âm ngồi lại ghế.
Cô thật sự bị chọc tức đến đau bao tử.
“A Âm, tớ cho cậu một ví dụ có hai người đến trước Vũ gia với mục đích cưới Vũ Yên Bằng, một người là người em ấy yêu nhưng người đó muốn cưới em ấy vì sau lưng em ấy có tiền của Vũ gia và một người em ấy không yêu nhưng từ đầu đến cuối người đó vẫn nhất kiến chung tình với em ấy thì cậu chọn gả em ấy cho ai?”
Vũ Âm nhìn Doãn Tư Ninh bằng ánh mắt nghi ngoặc.
Sau đó thở dài rồi dựa lưng vào sofa để bình ổn tâm trạng.
“Tớ nhớ có một năm tớ đi học về sớm, sau đó nghe ba và dì cãi nhau rất to trong thư phòng.
Mà nguyên nhân là vì bà ấy sợ hai đứa con vợ đầu như hai chị em tớ nghĩ bà ấy muốn tranh đoạt gia tài nên liền chấp nhận nuôi phế Tiểu Bằng.” Vũ Âm dừng lại một chút rồi nói tiếp.
Trong giọng nói của cô hoàn toàn trở nên kiềm nén.
“Khi đó tớ tự hỏi tại sao bà