Edit: Cá Cháp
Beta: Cá Cháp, Beom
Đây là một lần bốn mắt đối diện bất ngờ.
Rõ ràng tất cả mọi người còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên vi diệu, ngay cả hô hấp cũng như bị ngưng lại.
Ôn Dư chậm rãi rũ mắt xuống, phát hiện tay Tưởng Vũ Hách đặt bên hông cô, cùng với động tác đang thực hiện.
Cô kinh ngạc mở miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh lại nhắm chặt mắt làm như không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn đi, tôi lại ngủ tiếp rồi!
Vừa rồi không có gì xảy ra cả, tôi cũng không nhìn thấy gì hết!
Chỉ cần tôi không xấu hổ, anh lúng túng cũng được.
Ôn Dư cho rằng cô đã đá cục diện chẳng biết làm sao này cho Tưởng Vũ Hách, nhưng cô vẫn còn ngây thơ. Đại boss chính là đại boss, đại boss vĩnh viễn sẽ không để cho mình bị xấu hổ.
Anh sẽ tìm mọi cách ném lại sự xấu hổ cho cô.
Ví dụ như vị tiên sinh họ Tưởng này.
Yên tĩnh ba giây, anh không hề có tình người trực tiếp buông lỏng tay:
"Quá nặng, không thể ôm."
Vì vậy Ôn Dư đang bị treo lơ lửng trên trời mười cm như cá mới câu được, ầm một tiếng, nhẫn tâm bị ném lại trên thảm.
Ôn Dư: ...
???
Thao tác này của Tưởng Vũ Hách tính thương tổn không lớn, nhưng tính vũ nhục rất mạnh.
Ở Giang Thành, Ôn Dư là đối tượng được toàn bộ danh viện môn tranh nhau mô phỏng theo. Quần áo cô mặc qua, tất cả đều được thiết kế riêng. Mỗi lần đều sẽ trở thành trào lưu mới thịnh hành như chong chóng theo chiều gió. Điều duy nhất bắt chước không được chính là dáng người tinh xảo cao gầy của cô, phong thái tỏa ra từ xương cốt thêm vóc người nhỏ bé. Nhưng bây giờ ——
Người đàn ông này vậy mà nói cô nặng?!
Làm ơn, anh có hiểu thế nào là thưởng thức không?
Ôn Dư không phục ngồi thẳng, cố gắng vì danh tiếng của mình: "Em cao 166, 95 cân*, nặng chỗ nào? Anh trai có phải hiểu sai về nặng không?"
*1 cân của Trung Quốc bằng 0,5kg của Việt Nam.
Nhưng mà Tưởng Vũ Hách lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, không cho cô thêm nửa phần ánh mắt.
Ôn Dư biết, giới giải trí đều thích con gái gầy như que củi, như vậy lên hình mới đẹp.
Có lẽ Tưởng Vũ Hách cũng có thẩm mỹ như vậy đi.
Lời nói nông cạn không phẩm vị cũng không quá đáng.
Biết thời điểm anh làm việc không thích bị quấy rầy nên Ôn Dư cũng chỉ oán thầm vài câu trong lòng, sau đó xoa mông tự giác đi khỏi thư phòng.
Mãi đến khi cửa bị đóng hoàn toàn, Tưởng Vũ Hách mới không khỏi thở dài một hơi.
Anh ngẩng đầu nhìn về hướng cửa, trong đầu không ngừng loé lên lần đối mặt hồi nãy với Ôn Dư.
Đây là lần đầu tiên bọn họ dựa vào nhau gần như vậy.
Tuy trên mũi Ôn Dư còn dán băng cá nhân, nhưng ánh mắt của cô, Tưởng Vũ Hách thấy rất rõ ràng.
Khóe mắt hơi cong, đuôi mắt dài nhỏ, toàn bộ mí mắt cong như hai cánh hoa đào.
Ánh mắt sáng rực, xinh đẹp mê người, lại tràn đầy sức sống.
Không biết có phải do ảo giác của anh không.
Luôn cảm thấy hình như anh đã gặp qua ở chỗ nào.
Tưởng Vũ Hách nhắm mắt xoa xoa thái dương, đứng dậy mở cửa sổ thư phòng, muốn cho gió lạnh ban đêm thổi đi cảm giác kỳ quái trong lòng.
Qua một lúc lâu, anh mới gọi điện thoại cho Lệ Bạch, "Hủy vé máy bay đi Giang Thành, bảo cơ trưởng Ngô nhanh chóng trình báo hành trình lên Cục hàng không, lần này ngồi máy bay tư nhân tới đó."
Trước đây để bồi bà cụ Tưởng ra ngoài du ngoạn, Tưởng Vũ Hách đã mua một chiếc máy bay tư nhân. Hiện tại bà cụ đi nước ngoài, máy bay vẫn dừng ở phi trường không động tới.
Bởi vì mỗi lần sử dụng đều phải trình báo lên Cục hàng không, Tưởng Vũ Hách thấy phiền phức, vậy nên đi xa anh trực tiếp đi máy bay dân dụng.
Nhưng lần này không thể.
Ôn Dư hiện tại là một người không hộ khẩu, không tên, không thẻ căn cước, chắc chắn không thể ngồi máy bay dân dụng được.
Lệ Bạch đối với thay đổi của Tưởng Vũ Hách cảm thấy không giải thích được: "Làm sao lại đột nhiên muốn sử dụng máy bay tư nhân?"
Tưởng Vũ Hách trầm mặc chốc lát, "Cái đuôi trong nhà nháo muốn đi cùng."
"..."
Tưởng Vũ Hách đưa ra điều kiện quá biến thái, Ôn Dư dùng hết tinh lực toàn thân phấn đấu một buổi chiều, thiếu chút nữa mù mắt, cũng chỉ tìm ra 28 chỗ khác nhau.
Cách 300 chỗ để qua ải còn xa hơn quả địa cầu.
Ôn Dư không biết người đàn ông này lấy đâu ra nghị lực để chơi loại trò chơi này. Nếu thích thú thì không đáng nói. Nhưng sông núi thư thái trên màn hình nhìn rất buồn chán khô khan, còn không bằng chơi Anipop*.
*Anipop: tựa game nối 3 khối cùng màu với hình ảnh động vật dễ thương. Cá: giống game Candy Crush hay sao á mng =))))
Chưa tìm ra 300 chỗ, nghĩa là không có biện pháp cùng Tưởng Vũ Hách tới Giang Thành.
Ôn Dư không thể làm gì khác hơn là tích cực nhớ lại biện pháp khác. Ngay lúc cô chuẩn bị được ăn cả ngã về không, chuẩn bị rời khỏi nhà lần thứ hai vào lúc ban đêm, Tưởng Vũ Hách đột nhiên gọi cô lại.
"Đi pha ly cà phê cho tôi."
Ôn Dư vô cùng không tình nguyện: "Buổi tối uống cà phê làm gì, anh muốn không ngủ được sao?"
Tưởng Vũ Hách liếc cô, "Không pha?"
Đàn ông thối, chỉ biết sai khiến mình.
Ôn Dư tuy còn đang tính toán chuyện anh không mang theo mình đi Giang Thành. Nhưng ngại hình tượng em gái tri kỷ đã thiết kế không thể đổ, chỉ có thể vừa nói nhỏ vừa đi chuẩn bị.
Sau khi pha cà phê xong, cô đưa đến thư phòng, Tưởng Vũ Hách uống một ngụm, không nhanh không chậm nói, "Thu dọn chút đồ dùng tùy thân, sáng sớm ngày mai đi Giang Thành với tôi."
Ôn Dư mới đi tới cửa, chợt nghe một câu như vậy, còn tưởng rằng mình nghe lầm, xoay người nhìn về phía Tưởng Vũ Hách, "Anh nói gì?"
Tưởng Vũ Hách: "Không muốn đi cũng không sao."
...
Kinh ngạc vui mừng tới quá đột nhiên, Ôn Dư thấy giống như nằm mơ, sợ run hai giây sau mới lấy lại tinh thần, kích động đến nói năng lộn xộn:
"Cám ơn anh trai!"
"Anh trai nhất định là Bồ Tát trên trời!"
"Anh trai tốt một đời người bình an!"
"Hiện tại em rất muốn hát một bài trên đời chỉ có anh trai tốt!"
...
Tưởng Vũ Hách vẻ mặt ghét bỏ nghe những lời đánh rắm ra cầu vồng, sau đó bưng ly lên, khóe môi lơ đãng mỉm cười, nhấp ngụm cà phê đậm đà hương thơm.
-
Thời điểm Ôn Dư hai mươi tuổi, Ôn Dịch An mua cho cô một chiếc xe thể thao làm quà sinh nhật. Lúc đó Ôn Dịch An nói chờ cô kết hôn sẽ cho thêm một chiếc máy bay tư nhân làm của hồi môn, nhưng với tình huống Ôn gia hiện tại, rõ ràng của hồi môn này là không thể nào.
Nhưng cũng may dựa vào người anh trai này, Ôn Dư vẫn có thể đi thử máy bay tư nhân một lần.
Thật ra cảm giác không sai biệt lắm so với khoang hạng nhất, chỉ là nhiều không gian bí ẩn hơn, toàn bộ phi hành đoàn phục vụ cũng thân thiện và ổn định hơn.
Lần này đi theo Tưởng Vũ Hách ngoại trừ Ôn Dư và Lệ Bạch, còn có thư ký của anh và một vị tổng giám nghệ sĩ của Á Thịnh.
Ôn Dư vẫn không biết nguyên nhân Tưởng Vũ Hách đi Giang Thành, sau khi máy bay cất cánh cô len lén hỏi Lệ Bạch, Lệ Bạch nói cho cô biết —— có việc công, cũng có việc tư.
Việc công Ôn Dư đã nhìn ra, nhưng việc tư?
Tưởng Vũ Hách ở Giang Thành có thể có việc tư gì?
Nhưng mà những thứ này đối với Ôn Dư mà nói không quan trọng. Hiện tại cô chỉ chờ đợi sau khi hạ cánh, có thể mau chóng tìm được cơ hội đi gặp ba một chuyến.
Tiếp viên hàng không đưa tới điểm tâm tinh xảo ngon miệng và hoa quả, Ôn Dư vừa ăn vừa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Bên tai thỉnh thoảng truyền đến âm thanh Tưởng Vũ Hách và vị tổng giám kia thảo luận việc công tác ——
"Hợp đồng giữa Lê Mạn và chúng ta còn có một năm tám tháng. Mấy hôm trước cô ta tới công ty đi tìm tôi, mong muốn tôi có thể sắp xếp cho cô ta một ít công việc để lộ diện, ý của ngài..."
Tưởng Vũ Hách lật một phần văn kiện trong tay, không chút hoang mang trả lời ông: "Trước đó không lâu truyền hình Ngôi Sao không phải có một chuyên mục kịch về Pháp luật bảo chúng ta chọn một ít diễn viên qua đó sao? Chọn cô ta đi."
Tổng giám: "..."
Nghe xong Ôn Dư phải nói hay thật.
Để cho nữ ngôi sao nổi tiếng từng ở ranh giới phạm pháp đi đóng kịch khóc sau song sắt nhà tù. Cách dạy làm người của Tưởng Vũ Hách quả nhiên là số một.
Ôn Dư muốn viết việc này vô cuốn sổ nhỏ, sau này cũng dùng phương pháp giống vậy dạy dỗ Thẩm Minh Gia.
Vừa nghĩ tới tên của tra nam, bỗng nhiên tổng giám lên tiếng:
"Lần trước tôi sửa sang tư liệu Thẩm Minh Gia cho ngài, ngài xem thấy ổn không? Nếu như không có vấn đề, tôi nghĩ tháng sau sẽ ký hợp đồng điện ảnh và truyền hình với anh ta."
Ôn Dư nghẹn, dưa ngọt trong miệng thiếu chút nữa nghẹn lại ở cổ họng.
May mắn không ai phát hiện sự thất thố của mình. Ôn Dư vội vàng bất động thanh sắc cầm giấy lau miệng, sau đó ngồi thẳng, muốn nghe tỉ mỉ xem Tưởng Vũ Hách trả lời thế nào, thanh âm của anh lại hạ xuống.
Cách hai hàng chỗ ngồi, cô nghe không rõ.
Không thể được.
Thông tin có liên quan đến tra nam một cái Ôn Dư cũng không thể bỏ qua.
Cô nhìn mâm hoa quả đặt trước mặt, bỗng dưng bưng lên xoay người.
Sau đó đi tới bên cạnh Tưởng Vũ Hách, cây ngay không sợ chết đứng ngồi xuống vị trí bên cạnh.
Tưởng Vũ Hách cau mày nhìn cô: "Em đang làm gì?"
Ôn Dư sớm nghĩ xong lý do, rụt rè nói: "Khí lưu quá lớn, em sợ, muốn ngồi bên cạnh anh trai."
Tưởng Vũ Hách: "..."
Thư ký và tổng giám ngồi đối diện tự giác cúi đầu giả vờ bề bộn nhiều việc tìm việc làm, bộ dạng không dám quấy rầy ông chủ tán gái.
Dù sao ở đây có người ngoài không rõ chân tướng, Ôn Dư chính là cô gái Tưởng Vũ Hách mang theo bên người. Mà cô kêu anh trai, theo bọn họ cũng chỉ là một loại xưng hô tình thú.
Tưởng Vũ Hách có chút xấu hổ, ho khan:
"Quay về, chúng tôi đang họp."
Ôn Dư: "Em sẽ không nói lời nào."
"Tôi đang họp." Giọng người đàn ông khẽ nâng cao, lặp lại một lần.
Ôn Dư vẫn còn nháy mắt mấy cái, làm động tác kéo khóa miệng: "Em bảo đảm không nói lời nào."
Nói xong, hồn nhiên cắm một miếng dưa ngọt đưa cho Tưởng Vũ Hách: "Anh trai ăn dưa không."
Tưởng Vũ Hách: "..."
Lập tức đẩy ra tay của Ôn Dư, "Không cần, em ngồi đàng hoàng cho tôi, không được nhúc nhích."
Get√
Ôn Dư biết, một khi mình bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, Tưởng Vũ Hách sẽ lập tức thỏa hiệp.
Cô hài lòng cười cười, "Biết rồi."
"Chúng ta nói tiếp." Tưởng Vũ Hách vô ý thức kéo kéo cà-vạt ở cần cổ, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Mấy hạng mục của Thẩm Minh Gia tổng hợp lại số liệu cũng không tệ lắm, nhưng phim hơi kém, phía sau có ai nâng đỡ không?"
Tổng giám: "Gia đình anh ta coi như có chút tiền, giai đoạn trước rất nhiều tài nguyên đều tự anh ta dùng tiền đập, phía sau hẳn là sạch sẽ, không có ai."
Tưởng Vũ Hách: "Điều tra quan hệ, sinh hoạt cá nhân chưa."
Tổng giám gật đầu, "Trước đây anh ta có một bạn gái ngoài giới, cũng có chút địa vị, hình như là..."
!!!
Ôn Dư không nghĩ tới Tưởng Vũ Hách sẽ hỏi vấn đề này, càng không nghĩ tới vị tổng giám này hình như còn biết mình.
Nhịp tim của cô lập tức tăng nhanh, một miếng dưa ngọt dừng ở trong miệng không thể nuốt xuống, nín thở chờ tổng giám nói.
May mắn mấy giây sau, tổng giám thở mạnh trả lời: "Nhất thời không nhớ nổi là ai, nhưng khẳng định đã chia tay trong hòa bình, không xuất hiện tai họa ngầm."
Tưởng Vũ Hách nghe xong nhấp một ngụm cà phê, lúc lâu sau mới không để ý gật đầu: "Tranh thủ ký đi, thời gian không cần