Edit: Beom
Beta: Cá Cháp
Nếu nói chuyện Thẩm Minh Gia ngoại tình làm thế giới của Ôn Dư rạn nứt một chút thì Chu Việt nói những lời này trực tiếp làm cô như bị tách ra.
Cô hỏi Chu Việt: "Anh nói ai phá sản?"
Chu Việt sửng sốt, trầm giọng mà lặp lại rõ ràng một lần: "Tiểu thư, buổi sáng hôm nay công ty bị cưỡng chế thi hành phá sản."
"...?" Ôn Dư cảm thấy giống như bị ai đánh một gậy thật đau, cả đầu vang lên ong ong ong.
Làm sao có thể.
Điều này sao có thể?
Cô liều mạng làm bản thân thật bình tĩnh: "Thế nào lại đột nhiên phá sản, đã xảy ra chuyện gì, ba tôi đâu?"
"Cũng không phải đột nhiên, Ôn tổng năm ngoái bắt đầu mở rộng kinh doanh ở châu Âu, lúc đó xuất hiện rất nhiều vấn đề. Bởi vì dự đoán sai thị trường bên đó, bây giờ đầu tư kinh doanh bên nước ngoài hoàn toàn sụp đổ, dẫn tới tài chính công ty trong nước liên lụy, ngân hàng đang thúc giục. Đến nỗi Ôn tổng..."
Chu Việt khẽ thở dài: "Tình huống công ty bây giờ rất loạn, điện thoại cá nhân của Ôn tổng cũng không có biện pháp để mở lên, ngài ấy bảo tôi tới chuyển lời cho cô, vì an toàn tạm thời không cần về Giang Thành, chờ sự việc ổn định lại rồi nói sau."
Giống như là đang nghe truyện Ả Rập "Nghìn lẻ một đêm"*, một lúc lâu sau, Ôn Dư không thể tin nổi mấp máy môi, "Đây là vui đùa ngày cá tháng tư sao."
*truyện Ả Rập "Nghìn lẻ một đêm": phép ẩn dụ chỉ những lập luận, tưởng tượng vô lí và kì quái.
"Tiểu thư, tôi không nói giỡn." Chu Việt tiếp tục nói sự thật tàn khốc: "Hiện tại bất động sản của Ôn tổng ở trong nước đều bị mang lên bán đấu giá, tài khoản ngân hàng đang sở hữu đều bị đóng băng lại, cho nên thẻ phụ của tiểu thư cũng không dùng được nữa."
"..."
Cô đã không dùng được.
Ôn Dư bị động mà mờ mịt tiếp thu biến cố thình lình xuất hiện này, thật sự không nghĩ tới, cô chỉ ra ngoài một chuyến, như thế nào lại bị đội nón xanh, lại còn bị phá sản?
Nhớ ra gì đó, Ôn Dư vội nói: "Bất động sản trên danh nghĩa của tôi đều có thể bán đi cho ba tôi trả nợ."
Chu Việt trầm mặc thật lâu, mới gian nan mà nói: "Xin lỗi tiểu thư, trên danh nghĩa của cô có tám bất động sản, trừ căn Phố Phú Sâm kia cô đang ở, còn lại đều bị Ôn tổng trước đây thế chấp chongân hàng..."
"???"
Hay thật, Ôn Dư trực tiếp cảm thán.
Cha con một hồi, làm ba thật đúng là một chút cũng không khách khí.
Nhưng Ôn Dư một chút cũng không ngoài ý muốn.
Lúc Ôn Dư còn nhỏ thì ba mẹ ly hôn, Ôn Dư đi theo cha, Ôn Dịch An kinh doanh cho tới bây giờ toàn là to gan, dã tâm còn lớn, mấy năm trước có thể là quá mức thuận buồm xuôi gió, dẫn tới ông bất mãn với địa vị nhà giàu số một Giang Thành.
Ông ấy hẳn là muốn làm nhà giàu nhất cả nước, nhà giàu số một Châu Á. Ôn Dư vẫn luôn khuyên ông chuyên tâm vào lĩnh vực riêng của bản thân nhưng ông lại không chịu nghe, bất động sản, y tế, giáo dục, cái gì ông phải thò một chân vào mới chịu.
Bây giờ thì tốt rồi, lật xe thất bại giữa chừng.
Cả hai người đều im lặng không nói gì trong điện thoại rất lâu, hít sâu một cái, Ôn Dư bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi, còn có việc gì nữa không?"
Chu Việt trầm mặc vài giây, "Không có."
Không có.
Thì đúng rồi, mới chỉ có một ngày thôi.
Ôn Dư cái gì cũng không còn.
Tháng mười hai Bắc Kinh đã tiến vào mùa đông, gió lạnh tận xương, thổi vào mặt đau buốt.
Cúp máy, Ôn Dư hít vào một hơi thật sâu, một lúc sau máy móc mà đi vào sảnh của khách sạn.
Cô muốn về phòng ngâm nước nóng, cô muốn trốn đi, muốn ngủ một giấc tỉnh rồi lại, nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Nhưng Thẩm Minh Gia ở trước sảnh làm thủ tục lấy phòng đã lôi cô trở về hiện thực.
Ôn Dư lúc này mới nhớ tới, ồ, nhà cô phá sản chẳng còn gì.
Bạn trai còn đội cho cô nón xanh.
Ôn Dư lấy khẩu trang từ trong túi, đeo lên, đi tới trước sảnh làm bộ muốn được tư vấn phòng, một lỗ tai chú ý nghe động tĩnh bên cạnh.
Lễ tân lịch sự nói với Thẩm Minh Gia: "Chào ngài, đây là thẻ phòng của ngài, 2505, chúc ngài nhận phòng vui vẻ."
Những chuyện tệ nhất có thể đều đã xảy ra rồi, đến bây giờ, bị cắm sừng thì cũng không có gì gọi là ghê gớm cả.
Thế nên ngay cả việc bắt gian này Ôn Dư đều không chút hoang mang mà về phòng trước, thay một thân quần áo sạch sẽ thoải mái, lúc này mới tìm tới cửa.
Đứng ở cửa phòng 2505, biết bản thân sắp phải đối mặt với cái gì, trong lòng Ôn Dư thế mà lại bình tĩnh, thậm chí là có vài phần lạnh nhạt.
Cô giơ tay gõ cửa, nói là phục vụ phòng cho khách, Thẩm Minh Gia không có tí phòng bị nào mà mở cửa ra.
Hắn chỉ mở hé khe cửa, che che đậy đậy nói: "Không cần."
Thuận tay treo lên cửa một tấm biển xin đừng quấy rầy.
Nhưng Ôn Dư đã sớm có chuẩn bị, một chân đá văng cửa, "Xin đừng quấy rầy? Thẩm tiên sinh đang làm cái gì mà không muốn người khác quấy rầy?"
Thẩm Minh Gia trở tay không kịp lui lại phía sau hai bước, sắc mặt cũng đổi "Ôn Dư?"
Ôn Dư không nói lời vô nghĩa, đẩy ra hắn ra, đi thẳng vào trong phòng thẳng. Quả nhiên, có một phụ nữ đang nằm trên giường lớn, chăn đệm tứ tung loạn cào cào, vừa nhìn là nơi này mới phát sinh cái gì.
Cô mỉa mai nói, "Thế nào, mới vừa xong việc sao."
Người phụ nữ trên giường cảnh giác mà quấn chặt chăn, "Cô là ai?"
Ôn Dư cười, "Đúng vậy, tôi là ai?"
Cô xoay người, ôm ngực nhìn Thẩm Minh Gia, "Anh không giới thiệu một chút sao?"
Thẩm Minh Gia kéo Ôn Dư ra bên ngoài. "Có cái gì đi ra ngoài nói, đừng ở chỗ này làm mặt mũi mọi người khó coi."
"Anh còn cần mặt mũi?" Cô hất tay Thẩm Minh Gia ra "Tôi cho rằng anh đã sớm không cần."
Ngưởi phụ nữ trên giường nghe vậy liền sáng tỏ, lập tức bọc chăn bước xuống, bảo vệ Thẩm Minh Gia sau lưng đối mặt với Ôn Dư nói: "Có cái gì thì làm với tôi này, là tôi thích anh ấy trước."
"?"
Tiểu tam hiện tại còn biết dạy nghĩa khí nha.
"Được thôi." Ôn Dư nổi nóng, không chút suy nghĩ nâng tay tặng bé tiểu tam một bạt tai "Tôi thỏa mãn cho cô."
Thẩm Minh Gia sửng sốt, sốt ruột mà nhìn mặt của tiểu tam Tiểu San "Không sao chứ?"
Lại gấp gáp chuyển qua Ôn Dư mà trách mắng: "Ôn Dư cô dựa vào đâu mà dám đánh người? Cô vĩnh viễn đều như vậy, ngang ngược vênh váo vô lý, cho rằng cứ có tiền là mọi người đều phải nghe cô?"
Ôn Dư tay đau rát, không kịp đau lòng: "Thẩm Minh Gia, lúc anh theo đuổi tôi, thời điểm đó sao không thấy anh nói vậy?"
Thẩm Minh Gia khả năng là cảm thấy dù gì cũng đã bị bắt gian, cũng không tiếp tục cố làm ra vẻ nửa, "Trước kia là trước kia, ai rồi cũng phải khác, không phải cô cũng thay đổi sao?"
Ôn Dư mới đầu nghe không hiểu những lời này là có ý gì, đến khi hắn ý vị thâm trường mà ám chỉ: "Đừng nói tôi không nhắc nhở cô, có thời gian ở đây cùng tôi dây dưa không bằng trở về nhìn xem nhà cô đang bị sao."
Ôn Dư lúc này mới sửng sốt ——
Anh ta làm sao mà biết trong nhà cô xảy ra chuyện?
Ôn Dư rất nhanh liền phản ứng lại, lúc trước cô cùng Thẩm Minh Gia quen biết chính là thông qua một cấp cao trong công ty giới thiệu, người nọ là thân thích của Thẩm Minh Gia.
Đến bây giờ, cô hoàn toàn bừng tỉnh hiểu ra.
Tình yêu không vô duyên vô cớ biến mất, chẳng qua là nền tảng tình yêu trong quá khứ đến nay không còn, Ôn Dư cô cũng thành không xứng.
Thẩm Minh Gia nhìn Ôn Dư lần cuối, liếc mắt một cái, chuẩn bị đóng cửa: "Cô đi đi, chúng ta kết thúc rồi."
"Chờ đã." Biết được chân tướng đầu óc Ôn Dư tuy rằng có chút loạn, nhưng vẫn gọi Thẩm Minh Gia lại, "Tôi có một câu muốn nói cho anh."
Rốt cuộc cũng là đã từng thích qua, không đến mức một chút tình cảm cũng không có. Thẩm Minh Gia dừng một chút, "Nói