Edit: Cá Cháp
Beta: Beom
Buổi trưa hôm đó, lần đầu tiên Ôn Dư được dì Mười Hai đặc biệt nấu cho một bữa ăn gồm nấm thập cẩm và canh xương hầm, rất bổ dưỡng và ngon miệng.
Tay nghề có thể so với đầu bếp Michelin mà cô đã từng ăn trước đây.
Cô cũng hiểu được, chính là Tưởng Vũ Hách gọi cho dì Mười Hai, canh xương là lời bác sĩ thuận miệng nói vài câu khi cô ở bệnh viện.
Nước mắt cá sấu, rốt cuộc không phụ nhờ vả, cảm hóa được trái tim sắt đá của người đàn ông này.
Nhưng sau đó Ôn Dư đắm chìm thật lâu trong trong lời nói của Lệ Bạch, bản thân cô cũng chấp nhận, anh ta nói không sai.
Tưởng Vũ Hách giới hạn năm phút đồng hồ trông như lạnh lùng vô tình, nhưng nó đã nhanh chóng kết thúc đau đớn của Ôn Dư. Bằng không dựa vào tính cách của cô, ở bệnh viện kì kèo đến khi bầu trời tối đen cũng có thể làm được.
Mặc dù chỉ là việc nhỏ, nhưng Ôn Dư cũng nhìn thấy được sức hấp dẫn trong tính cách của Tưởng Vũ Hách.
Mạnh mẽ vang dội, khi vỡ thì vỡ,
Ôn Dư vẫn... Rất thưởng thức khoản này.
Bất kể như thế nào, canh xương đã lấy được cảm tình của Ôn Dư.
Đương nhiên cô sẽ dựa vào đây để nắm lấy cơ hội, báo đáp lại để làm tình cảm thêm sâu sắc.
Vì vậy đêm đó Ôn Dư tỉ mỉ chuẩn bị một phần hoa quả yêu thích chờ Tưởng Vũ Hách về, ai dè không biết anh ta đi đâu, rất khuya cũng chưa trở về.
0 giờ dì Muời Hai nói trở về phòng nghỉ ngơi, Ôn Dư hỏi dì: "Dì không đợi anh trai sao?"
Ai ngờ dì Mười Hai hỏi lại cô một câu: "Biết vì sao tôi được gọi là dì Mười Hai không."
Ôn Dư: "?"
"Bởi vì tôi chỉ làm việc đến mười hai giờ đêm, cho dù nhà cửa sập tôi cũng sẽ không quan tâm."
"..."
Hay thật, quản gia bá đạo như thế Ôn Dư trực tiếp tôn sùng.
Vì vậy Ôn Dư chỉ có thể một mình chờ ở phòng khách, đến khi cô cũng ngủ được vài giấc, bỗng nhiên mơ mơ màng màng, cảm giác có một cỗ nặng nề đè xuống trên ghế sô pha.
Cô bất ngờ mở mắt ra, sau đó lại càng hoảng sợ.
Tưởng Vũ Hách không biết trở về từ lúc nào, hiện tại đang nằm ở đầu khác của ghế sô pha.
Cả người đều nồng đậm mùi rượu.
Ôn Dư trước tiên thu lại chân của mình, sau đó thử kêu hai tiếng thăm dò, "Anh trai?"
Đáp lại cô là hô hấp xen lẫn cồn và mùi thuốc lá.
"Tưởng Vũ Hách?"
"Tưởng tổng?"
"Ông chủ?"
Ôn Dư liên tục thay đổi một vài xưng hô, sau cùng mới xác định, người đàn ông này thật sự say đến ngủ mê man.
Được rồi, nếu đã ngủ thì không thể tiếp xúc nói chuyện, Ôn Dư quay đầu rời đi.
Nhưng xe lăn trượt được vài bước, Ôn Dư lại ấn nút dừng.
Cô quay đầu lại, ngắm nhìn người đàn ông nằm trên ghế sô pha.
Bây giờ là mùa đông, mặc dù trong nhà mở hệ thống sưởi ấm, nhưng ban đêm vẫn có khí lạnh, cứ ngủ ở đây như vậy sẽ bị cảm lạnh nhỉ?
Hơn nữa, ngộ nhỡ đột nhiên ói ra không ai phát hiện, anh ta hít thở không thông thì làm sao bây giờ.
Tuy nói là anh trai giả, nhưng làm người... ít nhất... vẫn phải có lương tâm.
Dù sao thì ngày hôm nay còn uống phần thưởng canh xương của người ta.
Ôn Dư an ủi mình coi như là tích chút đức cho Ôn gia đã phá sản, nói chung đêm nay, cô nhận thầu* người đàn ông này.
* từ gốc là 承包, mình chưa biết thay từ nào cho tròn nghĩa nên để tạm nghĩa này, hiểu nôm na là chăm sóc chịu trách nhiệm với anh Tưởng cả đêm =))))
Nhưng mà chân của cô vẫn còn bị thương, không thể nào đưa Tưởng Vũ Hách về phòng được, huống chi lầu hai còn là nơi cô bị cấm tới.
Suy nghĩ một hồi, Ôn Dư trở về phòng ôm chăn của mình ra ngoài, đắp lại cho Tưởng Vữ Hách.
Khi quay khuôn mặt anh tuấn của anh ta ra thì lặng lẽ thở dài, "Cô em gái này coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, chăn đều nhường cho anh, về sau đừng như vậy nữa."
Người đàn ông vẫn ngủ say như cũ.
Chưa kể, lúc ngủ cũng đẹp trai tới nỗi không tìm ra góc chết.
Nghĩ vậy Ôn Dư không nhịn được muốn phỉ nhổ thẩm mỹ của mình, đúng là tiện tay nhặt được nguời đàn ông trên đường còn đẹp trai hơn Thẩm Minh Gia gấp chục nghìn lần.
Biết không có khả năng được đáp lại, Ôn Dư thu hồi tầm mắt, dựa vào trên ghế sô pha cầm điện thoại di động lên.
Cái hiện trường tối nay không thể nào ngủ được, cô quyết định lên Weibo giết thời gian cả đêm.
Ba giờ đêm, Ôn Dư kiên trì lướt Weibo.
Ba giờ rưỡi, tầm nhìn bắt đầu không rõ.
Bốn giờ, lạnh quá, kéo chăn qua đắp chân một chút nha.
Bốn giờ rưỡi, không chịu nổi nữa, tôi ngủ một chút, một chút...
Sau đó, Ôn Dư trực tiếp ngủ luôn.
Sáu giờ rưỡi sáng, dì Mười Hai rời giường chuẩn bị bữa sáng, thời điểm đi ngang qua phòng khách thấy Tưởng Vũ Hách và Ôn Dư nằm chung với nhau, hai mắt bình tĩnh nhìn, làm như không có chuyện gì rồi đi vào phòng bếp.
Gần mười phút sau đó, Tưởng Vũ Hách bị âm thanh lẫn lộn trong phòng bếp đánh thức.
Anh không vui mở mắt ra, phát hiện mình ngủ ở trên ghế sô pha, hình như cũng không quá kinh ngạc, nhắm mắt thở phào một cái, chuẩn bị đứng dậy đi tắm rửa, vừa vặn đang đứng lên, nhìn thấy Ôn Dư nằm bên cạnh mình.
Hai người còn đang đắp chung một cái chăn.
Tưởng Vũ Hách ngơ ngẩn, âm thanh gần như trong nháy mắt lạnh xuống: "Cô đang làm gì."
Những lời này, mang theo ý tứ trách cứ rõ ràng.
Ôn Dư mơ mơ màng màng mở mắt, hoàn toàn đã quên chuyện ngủ trên ghế sô pha, đến khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh, ngồi dậy rồi ký ức mới quay lại.
"Anh trai dậy rồi?"
Rất nhanh, cô liền phát hiện ánh mắt lạnh lùng, không đúng lắm của anh, "... Làm sao vậy?"
Tưởng Vũ Hách nhìn chằm chằm Ôn Dư vài giây, cuối cùng bỏ chăn ra lạnh lùng nói: "Nếu có lần sau nữa thì đi khỏi đây."
? ? ?
Nhìn bóng lưng người đàn ông đã đi lên lầu hai, Ôn Dư đầu óc mơ hồ.
Lúc này dì Mười Hai từ phòng bếp đi ra, vừa dọn bàn ăn vừa bóng gió nhắc nhở Ôn Dư: "Thiếu gia của chúng tôi không thích phụ nữ chạm vào người."
Ôn Dư: "..."
Đều không phải, ông chủ dì nghĩ gì thế.
Cô hơi bực, nở nụ cười——
"Đêm qua anh ấy trở về rất muộn, mới về liền nằm bất động trên ghế sô pha, tôi kêu thế nào cũng không tỉnh, không đỡ anh ấy lên được, sợ anh bị nhiễm lạnh nên chỉ có thể ôm chăn của tôi qua cho anh đắp, sợ anh ói ra không có ai chăm sóc, gì mà không thích phụ nữ đụng vào người? Tôi cũng không phải người khác," Không biết Tưởng Vũ Hách có thể nghe được hay không, Ôn Dư ủy khuất cố ý nâng giọng cao lên hai lần.
"Tôi quan tâm anh trai của mình thì sai sao?!"
Tháng sáu Đậu Nga đều không oan bằng cô.
Động tác đảo sữa bò của dì Mời Hai lập tức dừng lại, hỏi cô, "Cô không biết kêu tôi hỗ trợ?"
"?" Ôn Dư cạn lời, "Không phải dì nói sau mười hai giờ nhà sập dì cũng không quản sao?"
"Nhà sập tôi không quan tâm, cậu chủ say đương nhiên tôi muốn xen vào."
"..."
Ai nói dì không trâu bò chứ.
Ôn Dư bị logic thần kì của chủ tớ này làm cho cạn lời.
OK, các người thắng.
Cô nhặt chăn bông bị Tưởng Vũ Hách kéo xuống đất lên, không giải thích thêm nữa, xoay người trở về phòng của mình.
Người đàn ông không biết tốt xấu, đêm qua xứng đáng chết cóng.
Còn trông cậy vào lần sau ư? Nằm mơ đi.
Hai mươi phút sau, Tưởng Vũ Hách tắm xong xuống lầu, canh giải rượu dì Mười Hai cũng nấu xong, bưng cho anh thì nói thầm:
"Đại tiểu thư cũng kêu cậu uống ít rượu một chút, cậu luôn luôn không nghe."
Tưởng Vũ Hách không ngẩng đầu, uống một ngụm hỏi, "Người đâu."
Không nhắc đến tên dì Mười Hai cũng biết đang nói ai, "Quay về phòng mình rồi."
Lúc sau không ai nhắc đến Ôn Dư nữa, đơn giản ăn xong điểm tâm, Tưởng Vũ Hách trở về công ty.
Thư ký pha cho anh một ly cà