Thiếu niên bị phát hiện nhìn lén cũng không chột dạ, chỉ lắc lắc đầu.
Đại mỹ nhân rướn người tới nhướn mày nhìn thiếu niên, cậu chống mạn giường đứng lên, nói: “Không cần…”
Vừa quay đi được hai bước, phía sau có tiếng loạt xoạt rời giường, đại mỹ nhân trực tiếp giang tay ôm lấy eo thiếu niên, giống đứa trẻ cố tình gây sự kéo cậu trở về, “Đều đã đến đây rồi, đi cái gì nha?”
Người trưởng thành tựu chung khí lực vẫn lớn hơn người trẻ, thiếu niên lại vô ý cùng anh phân cao thấp, bị kéo một cái, sơ sẩy ngã ngồi lên đùi anh.
Đại mỹ nhân dùng mặt chà chà vào sau gáy cậu, hừ giọng: “Không cho chạy.”
Liền cứ như vậy bị anh túm lên giường.
Cậu nằm ở vị trí của anh, còn đại mỹ nhân thì dịch vào phía giường bên trong, nhường chỗ cho cậu. Trời bắt đầu sang đông, nhiệt độ cũng dần lạnh, chăn đại mỹ nhân đắp thoạt nhìn khá dày, vẫn mang theo nhiệt độ của anh, lúc đắp lên người làm thiếu niên cảm giác được toàn thân đều nóng lên.
“Em ở trường học chắc là có ngủ trưa đi?” Đại mỹ nhân nằm đối mặt với cậu, dùng đôi tay ấm áp dễ chịu nắm lấy tay cậu lành lạnh, “Ngủ chung đi, nghỉ ngơi một lúc.”
Thiếu niên không có thói quen ngủ trưa. Cậu từ trước đến nay đều ngủ rất ít, bởi luôn có cảm giác không biết mình lúc mình ngủ sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng cậu cũng không nói ra mà chỉ lẳng lặng nhìn đại mỹ nhân.
Anh lại hỏi: “Em đi học mệt không? Có phải cuối tuần vẫn còn đi làm thêm?”
“Ừm” Thiếu niên trả lời, “Việc cũng đơn giản thôi.”
Trần tiên sinh mỗi tháng vẫn cho cậu tiền sinh hoạt, so với trước đây còn nhiều hơn một chút. Cậu không cần đưa hết cho mẹ như trước mà có thể tự chi tiêu. Trên tay có tiền nhưng thiếu niên trái lại cảm thấy không quen. Vẫn phải dựa vào chính mình kiếm tiền mới cảm giác an tâm được.
Đại mỹ nhân không khỏi cằn nhằn: “Em vẫn muốn vừa đi học vừa đi làm à, tập trung học thì mới tốt cho tương lai của em. Hơn nữa làm thêm hẳn cũng không kiếm được bao nhiêu, lại chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi cuối tuần.” Suy tư thêm một chút, lại nói: “Đi làm thêm em có quen bạn mới không? Nếu như có thể sống phong phú như vậy đến hết quãng đời còn lại cũng không tệ lắm.”
Anh nói liền một lúc quá nhiều, thiếu niên trả lời từng cái một: “Tôi sẽ
điều chỉnh tốt. Không phải rất mệt. Không có quen bạn mới.”
Đại mỹ nhân nhích lại gần: “Vậy khi nào cảm thấy mệt thì xin nghỉ, phải nghe lời.”
Thiếu niên bắt đầu ngửi được hương vị của anh, không được tự nhiên hướng mắt qua chỗ khác, “Ừm.”
“Quần áo hôm nay em mặc có hơi mỏng, sắp tới nhiệt độ sẽ còn hạ, nhớ phải mặc thêm quần áo.”
“Được.”
“Trong nhà em có đồ mùa đông không?” Đại mỹ nhân đột nhiên nhớ tới cậu bị mẹ ruột ngược đãi, “Nếu không có phải nhanh đi mua.”
Tay hơi siết chặt tiến lại gần, lúc tâm tình kích động đại mỹ nhân sẽ sốt sắng như vậy, hô hấp hai người cơ hồ sắp đụng vào nhau.
Thiếu niên vẫn không dám nhìn anh, đáp: “Tôi biết rồi.”
Đại mỹ nhân bỗng nhiên lấy tay trụ sau gáy cậu, trán chạm lên trán, “Sao vẫn thẹn thùng như thế?” Mang theo ý cười, dùng mũi cọ nhẹ lên mũi thiếu niên, “Tiểu Tầm da mặt mỏng ghê~ Chúng ta không phải cái gì cũng đã làm rồi sao?”
Ngàn vạn lần không nghĩ anh lại chủ động nhắc tới chuyện này.
Ngữ khí của anh, anh không cảm thấy đáng ghét sao?
Liệu anh có hối hận không?
Thiếu niên theo bản năng nhắm mắt lại, hiện ra một ít tính trẻ con hiếm thấy. Chớp mắt, cậu co rụt người lại, thoát khỏi tay đại mỹ nhân đang giữ gáy mình, cong người trốn lủi vào trong ngực anh. Đại mỹ nhân dở khóc dở cười mò đầu cậu ra, dự định ôm vào lòng thì thiếu niên lại ngẩng phắt lên, không kịp chuẩn bị mà môi bị cậu hôn một cái.
Hai người một trên một dưới, tầm mắt giao nhau.
“…Thưởng.” Hồi lâu thiếu niên mới cứng ngắc lên tiếng.
Lại hỏi tiếp, “Nếu lần sau thi tốt, có thể hôn anh như vậy không?”
Đại mỹ nhân sờ môi mình, không khỏi bật cười.
“Không cần điều kiện trao đổi. Muốn hôn thì hôn.”