Ôn Trà vui vẻ lái một chiếc xe Porsche màu đỏ sang trọng đến nhà họ Tiết.
Vừa mới bước xuống xe, Tiết Tửu lao đến ôm đùi cậu như một viên đạn nhỏ: “Sao giờ này anh mới tới?”
Ôn Trà xoa xoa đứa bé rồi nói thẳng: “Em béo lên rồi.”
Tiết Tửu tức giận nắm tay thành nắm đấm.
Ôn Trà hôn lên bàn tay mũm mĩm của đứa bé.
Trong phút chốc, mặt Tiết Tửu đỏ bừng, nó vùi mặt lên vai của Ôn Trà: “Xấu hổ quá!”
Ôn Trà cười: “Sao vậy? Anh không xấu hổ đâu nha.”
Tiết Tửu chỉ vùi đầu không lên tiếng.
Tiết Bằng Phi đi làm rồi, ông chủ Tiết thì đi câu cá như mọi hôm, theo lý mà nói thì trong nhà chỉ còn Tiết Thanh Châu và Tiết Tửu.
Ôn Trà kéo Tiết Tửu ra khỏi lòng mình rồi nhìn xung quanh hỏi: “Anh của em đâu?”
Tiết Tửu khẽ vùi đầu vào lòng Ôn Trà rồi nhỏ tiếng nói: “Ở trong phòng riêng trên lầu ấy.”
Ôn Trà thuận miệng nói: “Được thôi, vậy tụi mình đi tìm anh ấy.”
Vì góc nhìn nên Ôn Trà không nhìn thấy cái môi lẩm bẩm và hàng lông mày xoắn lại như sâu bướm của Tiết Tửu.
Tiết Tửu cạn lời rồi, nó cũng lười vạch trần cái cớ lười biếng của con người này, đôi chân ngắn của nó bước lên cầu thang dẫn đường cho Ôn Trà.
Phòng của Tiết Thanh Châu rất lớn, nghe nói vì sự nghiệp điều chế dầu thơm của anh ta mà nhà họ tiết đã mở một cái phòng thí nghiệm nối liền với phòng của Tiết Thanh Châu.
Cửa phòng đóng kín, bên trong yên lặng, Ôn Trà vừa định gõ cửa thì có tiếng gương vỡ vang lên, cậu nhanh chóng mở cửa, đủ loại mùi hương xộc vào trong mũi, Tiết Tửu nghẹt thở trốn sau lưng cậu ho liên tục.
Nhưng Tiết Thanh Châu không hề ngẩng đầu, anh ta đi chân đất, thủy tinh cắt vào da chảy máu rồi mà anh ta cũng không hay, chỉ thất vọng ôm mặt không ngẩng đầu lên.
Hình như tiết cửu đã hết hồn với cảnh tượng trước mắt, nó bật khóc thật lớn.
Thính lớn và khứu giác đều được phát huy hết tác dụng, Ôn Trà vừa cau mày dỗ dành Tiết Tửu, vừa vỗ vai Tiết Thanh Châu rồi thẳng thừng nói: “Anh họ, mau mau dọn dẹp chỗ này đi.”
Tiết Thanh Châu bỏ bàn tay che mặt ra một hồi, trong đôi mắt có mấy vết hằn rất đỏ, lười biếng đứng dậy dọn dẹp.
Ôn Trà suy nghĩ một hồi liền phản ứng lại kịp, an ủi cảm xúc của đứa bé trong lòng mình, nhân lúc này dạy dỗ cho Tiết Tửu: “Em ngoan, em thấy hay không, tự mình làm chuyện của mình, sau này ví dụ như em làm vỡ thứ gì cũng phải dọn dẹp như anh của em nhé.”
Tiết Tửu bị cậu nói đến ngây người, nó nấc một cái rồi không khóc được nữa.
Tiết Thanh Châu quét thủy tinh sang một biên, đi vào phòng tắm rửa mặt, sau khi bước ra thì bớt giận hơn nhiều, hình như anh ta đã trở lại làm quân tử lúc đầu: “Thật ngại quá em họ, để em cười chê rồi.”
“Em lại không quan tâm đâu, nhưng anh phải xin lỗi Tiểu Cửu.” Ôn Trà lắc đầu.
Cách biệt tuổi tác của Tiết Thanh Châu và Tiết Tửu rất lớn, không thể chơi cùng nhau, cộng thêm việc Tiết Thanh Châu rất bận, quan hệ của hai anh em nhà họ không tốt.
Nhưng Tiết Tửu đúng là cậu bé nghịch ngợm thật, hôm nay Ôn Trà mới mua xe nên vui, coi như giúp hai người họ xây dựng mối quan hệ.
Tiết Thanh Châu thấy hơi kỳ quặc, mấy giây sau mới xin lỗi Tiết Tửu: “Tiểu Cửu, xin lỗi nhé.”
Nước mắt trên mặt Tiết Tửu còn chưa vơi đi, nó khẽ hứ một tiếng.
Ôn Trà nhân cơ hội nhé đứa bé mũm mĩm vào lòng Tiết Thanh Châu, Tiết Thanh Châu đứng hình một hồi, cả người anh ta như cứng đờ ra, tay chân loạng choạng không biết làm sao để ôm đứa trẻ.
“Anh họ à, sao vậy?” Ôn Trà tự nhiên đến ngồi thoải mái trên ghế sô pha, rồi lại đem chủ đề nói chuyện quăng về điểm xuất phát.
Tiết Thanh Châu tìm một tư thế thoải mái không để đứa bé bánh bao trong lòng thấy khó chịu, cơ thể ấm áp của đứa nhỏ dán lên người anh ta, khiến anh ta từ từ bớt giận.
“Không có gì.” Anh ta nhìn xuống: “Không còn linh cảm nữa rồi.”
Ôn Trà không hề cảm thấy kỳ lạ, cậu nghĩ chẳng có gì làm một nghệ sĩ phát điên ngoài nghệ thuật cả.
“Người điều chế nước hoa dựa vào linh cảm và khứu giác, phải giảm cảm giác kích thích với mùi.
Nhưng có một ngày kia anh đột nhiên chẳng còn linh cảm nữa, đến việc dùng kích thích mùi cũng không thể kích thích nổi suy nghĩ của anh.
Mùi vị trở nên rất hỗn loạn...” vẻ mặt đẹp trai của Tiết Thanh Châu đau khổ.
Hình như Tiết Tửu cũng cảm nhận thấy điều đó, nó lấy tay xoa xoa mặt anh ta.
“Haizz” Ôn Trà cũng không còn cách nào khác, cậu chỉ có thiên phú về mặt ăn chơi, trừ việc thính mũi hơn người khác một chút thì cậu cũng chưa từng học kỹ kiến thức điều chế nước hoa, không thể đưa cho Tiết Thanh Châu lời đề nghị gì.
Cậu ra sức hít hít mùi hương phát ra từ xung quanh: “Vỏ cam, hoa nhài, không phải thơm lắm hả?”
“Muốn làm ra một loại nước hoa thích hợp với người trong nước, nhưng lại không tìm được chủ đề, cũng không biết hồn nó nằm ở đâu nữa.”
Tiếp xúc mười năm trời, những mùi hương thấu vào xương cốt đó khiến anh ta cảm thấy không yên.
Tiết Thanh Châu nhắm nghiền mắt lại muốn bài trừ những suy nghĩ lung tung trong đầu, sau đó ý nghĩ liền bộc phát, anh ta mở mắt ra: “Không đúng, còn mùi gì nữa ấy?”
Một mùi hương nhè nhẹ mới mẻ mà an ta chưa bao giờ ngửi thấy.
Rất khó để miêu tả, rõ ràng rất nhẹ, nhưng lại quyến rũ người ta muốn khám phá.
“Không lẽ có mùi gì trộn lẫn phát sinh tác dụng rồi hay sao?” Tiết Thanh Châu úp mặt xuống sàn suy nghĩ.
“Có phải là mùi trên người của anh trai thối hay không?” Tiết Tửu bập bẹ nói.
“Đứa bé thối này, anh không thối, anh thơm nhé.” Ôn Trà bị kéo vào tức giật nắm tóc Tiết Tửu.
Đột nhiên có một tia sáng nở rộ trong đầu óc mụ mị của Tiết Thanh Châu, anh ta nhanh chóng liên tưởng tới người của Ôn Trà.
Là mùi trà!
Với thói quen của cậu hồi kiếp trước, tới đây rồi, trước và sau mùa mưa Ôn Trà đều sẽ mua một mẻ trà ngon, nhưng cậu lại không uống được nhiều trà như thế, chỉ có thể để bao trà vào tủ quần áo để giữ mùi.
Bởi vậy nên quần áo của cậu cũng có mùi trà, cả người cậu cứ có mùi trà tươi mới, nhiều năm như vậy rồi, chuyện này cũng trở thành biểu tượng của cậu.
Ánh mắt của Tiết Thanh Châu phát ra những tia sáng rực rỡ: “Tiểu Trà, cảm ơn em, cảm ơn...”
Nếu như có cái máy về độ hảo cảm, thì lúc này độ hảo cảm của Tiết Thanh Châu dành cho Ôn Trà là “+1” “10” “100”, cứ tăng lên như thế.
Không có thứ gì thích hợp làm biểu tượng quốc gia hơn trà, mùi thơm vừa thanh vừa dịu, dùng làm chủ đề nước hoa hợp lý không gì bằng.
Không ngờ người đã