Ôn Trà vừa lên tiếng, Ôn Nhạc Thủy thế mà cả người run rẩy mắt thường có thể thấy được.
Khi một người năm lần bảy lượt vượt qua bạn chèn ép bạn, sau khi gặp lại anh ta, bạn sẽ sinh ra phản ứng căng thẳng rồi theo bản năng muốn rút lui.
Hiện tại, Ôn Trà đã loáng thoáng có khả năng trở thành một bóng ma đi ngang qua cuộc sống của Ôn Nhạc Thủy.
Ôn Trà không quan tâm tới sự khác thường của Ôn Nhạc Thủy, Bé Trà Xanh Chính Nghĩa chỉ là không quen nhìn thấy đối phương giả vờ phổ cập khoa học loạn xạ không thành công mà thôi.
Cậu thở dài một hơi: “Em trai à, chẳng lẽ em không biết hay sao, rượu vang ấy mà, không phải màu sắc càng đậm là càng ngon đâu, ngoại trừ những loại rượu đáng để cất vào hầm ra, phần lớn sau khi bán ra là có thể uống được rồi.
Càng không phải rượu càng lâu càng ngon, phải căn cứ vào chất lượng nho năm đó và khí hậu, chất lượng tốt, khí hậu sản xuất rượu vang tốt thì đương nhiên giá sẽ cao, rượu 80 năm chưa chắc đã đắt hơn 82 năm đâu.
”
Miller hùa theo, người phương Tây không tường uyển chuyển, nhìn chằm chằm mà mà chỉ điểm: “Đúng vậy, đây là sai lầm của rất nhiều người, nhưng lại là kiến thức cơ bản…”
Mặt Ôn Nhạc Thủy hết xanh lại đỏ, vừa căm hận vừa xấu hổ, chỉ ước sao tìm được cái lỗ nẻ chui vào, giọng nói run rẩy, từ kẽ răng chui ra một câu: “Em… Em xin lỗi.”
Ôn Trà thấy vậy cảm thấy không có gì thú vị, muốn nổi bật là cậu ta, người nói sai cũng là cậu ta, chỉ có trái tim hưởng thụ vinh dự nhưng lại không có lòng dũng cảm thừa nhận gánh vác sai lầm, tính cách thế này không thích hợp làm nhân vật chính đâu nha.
Chỉ là hôm nay tâm trạng cậu tốt, không góp thêm một viên gạch vào con đường đi đến tột cùng của mất mặt của Ôn Nhạc Thủy nữa, bưng rượu uống một hơi cạn sạch.
Đồ ăn thức uống tại hội trường có đầy đủ cả, đặc biệt là các loại rượu vang hoa hòe hoa sói, Ôn Trà ngoảnh đầu hỏi Miller: “Ngài đây có phải là nhà tài trợ không?”
Hiếm khi thấy rượu có thể thu hút sự chú ý đến như vậy, mà Miller vừa khéo lại là một thương nhân rượu vang, khó tránh khỏi khiến người ta liên tưởng bọn họ lại với nhau.
Miller cười gật đầu, không che giấu sự tán thưởng dành cho Ôn Trà.
Thoạt nhìn thiếu niên xinh đẹp dường như cũng không phải là người không có đầu óc, đã thông qua cửa ải kiểm tra đầu tiên của anh ta, vậy thì kế tiếp nếu như bọn họ trò chuyện vui vẻ, Ôn Trà giẫm trúng sự yêu thích của anh ta, hoặc là Ôn Trà nói vài ba lời hay ý đẹp với anh ta, anh ta quyết định sẽ đề cử cậu với đạo diễn John Wilson ngay.
Không ai có thể từ chối người đẹp lấy lòng.
Lại chẳng ngờ, Ôn Trà bình tĩnh gật đầu, xoay người không chút quyến luyến rồi quay đầu nói chuyện với Adam.
Miller:??? Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Cậu có biết cậu đã bỏ lỡ điều gì không!!!
Anh ta bí mật tiếp cận hai người và dự thính cuộc trò chuyện của bọn họ.
Ôn Trà nói với Adam: “Sir, để cảm ơn ánh mắt tinh đời của anh…”
Cậu lấy một ly whisky đã cho thêm đá, ánh mắt tìm tòi giữa những loại rượu đặt trên bàn, cuối cùng chọn rượu Port màu trà rồi lại thêm rượu Gin và caari.
Dưới ánh đèn ngắm người đẹp càng nhìn càng thấy đẹp, bàn tay thon dài nâng lên hạ xuống khi Ôn Trà pha chế rượu câu mất hồn người ta, như thể một lần nữa trở lại một đôi tay xuất hiện cục bộ trước ống kính trong tác phẩm cậu đã quay, móng tay gọn gàng sạch sẽ, đầu ngón tay càng thon nhọn hơn nhiều so với kiểu ngón thuôn đầu của người bình thường, khiến cho người ta suy nghĩ miên man, rằng nếu như bị ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc thì hẳn là động lòng người đến thế nào.
Miller cảm thấy rằng anh ta đang nhìn chăm chú vào Ôn Trà, giống như dán mắt vào một bông hồng đáng để tất cả mọi người dừng chân lại.
Sau vài hơi thở, Ôn Trà lấy một miếng cam từ đĩa trái cây, dùng sức vắt vài giọt vào rượu, sau đó cài vỏ cam vào để trang trí.
Một ly cocktail màu vàng cam mới pha chế được đưa cho Adam, trong vàng có cam, trong suốt như gương, tựa một biển cam.
“Negroni, tặng anh.”
Adam được cưng mà sợ, thả rắm cầu vồng chỉ là bản năng của anh ta, không ngờ là người đẹp lại nể mặt như vậy, anh ta vội vàng nhận lấy: “Cha, cậu đúng là khiến tôi bất ngờ.”
Ôn Trà cười đáp lại “Đừng khách sáo.”
“Khụ khụ.” Miller ho khan vài tiếng, tỏ ý anh ta cũng muốn.
Ôn Trà vô tội quay đầu: “Ngài Miller, anh bị ho à? Có lẽ anh có thể uống siro điều trị nhanh.”
Đương nhiên cậu có thể nhìn ra Miller cứ luôn âm thầm thể hiện ra anh ta có nhiều tiền mau mau đến lấy lòng anh ta đi.
Nhưng Ôn Trà nói không!
Lúc Ôn Nhạc Thủy đột nhiên tới gần, cậu đã biết Miller này thân phận không tầm thường, nhưng vậy thì như thế nào, cậu chướng mắt, người ngoài cảm thấy tốt đến đâu cũng không xứng với cậu.
Cậu nhìn quanh bốn phía, Ôn Nhạc Thủy đã chạy mất không biết vào lúc nào.
Hôm nay ra ngoài một chuyến không chỉ đạt được thành tựu hàng ngày Sen Trắng Nhỏ khiến người chán ghét mà còn thu hoạch được một sọt rắm cầu vồng muôn hình vạn trạng, Ôn Trà rất hài lòng.
Cậu nâng ly rượu Rum gần bên tay nhất, nhẹ nhàng chạm vào cốc với Adam, trong tiếng thủy tinh va chạm phát ra một giọng nói rõ ràng: “Tôi đi nha.”
Rồi lại xoay người lặp lại một lần nữa với Miller, nếm chút vị rượu xong thì đặt xuống rời đi.
Miller há to miệng, còn chưa kịp sắp xếp ngôn từ đã thấy Ôn Trà bỏ đi tựa như một áng mây trôi nổi không nắm bắt được.
Nếp nhăn trên khuôn mặt của Adam bởi vì khoan khoái mà giống như một đóa cúc nở rộ, cái vẻ đắc ý nhìn vào kiến người ta có hơi không nhịn được muốn cho anh ta một đấm, anh ta lắc cocktail trong tay, thoải mái nheo mắt lại: “Miller, tôi giữ đúng theo yêu cầu của anh, không nói với Cha về cơ hội biểu diễn của ông bạn cũ John, chỉ là bây giờ có vẻ như anh cũng bị thuyết phục bởi cậu ta rồi.”
Miller chán ghét mà trÔn Tràng mắt: “Adam, thu cái bộ mặt tiểu nhân đó của anh lại.”
“Hết cách rồi.” Adam bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi có rượu ngon do người đẹp tự tay pha chế, còn anh bởi vì tự đánh giá mình cao mà thậm chí bỏ lỡ một cơ hội rất tốt, tôi ngược lại muốn xem thử anh báo cáo kết quả nhiệm vụ với John như thế nào.”
Chuyện quảng cáo của đạo diễn John Wilson tìm đến Miller để lựa chọn ứng cử viên, trên thực tế Adam cũng là một trong những người biết được.
Bọn họ dự định tìm một gương mặt phương Đông tham gia diễn xuất để thỏa mãn yêu cầu nhà máy rượu mở ra ở thị trường Hoa Quốc, dựa theo ước định với Hiệp hội Điện ảnh Hoa Quốc, từ những người đoạt giải trong Cúp Phong Hoa tìm ra một mầm non đạo diễn đặt ở bên cạnh để bồi dưỡng.
Nhưng cho đến khi John nhìn thấy kết quả thi đấu của Ôn Trà.
Tự mình đạo diễn, tự mình diễn xuất, từng khung hình đều đạp trúng gu thẩm mỹ của John, cho nên ông ta cố ý đề nghị với ban giám khảo bố trí thêm một giải thưởng Muse.
Miller cười khổ, ai có thể ngờ là Ôn Trà không ra bài theo lẽ thường, mặc cho anh ta ám chỉ như thế nào cậu cũng không động đậy.
Lần này anh ta tới Trung Quốc chính là theo mệnh lệnh của đạo diễn đến khảo sát sớm Ôn Trà, kết quả, ngay cả lời cũng không thành công bắt được.
Adam chế giễu anh ta: “Anh phải cảm thấy tội lỗi vì sự khinh miệt tắc trách của mình, một người như vậy xứng đáng với sự theo đuổi của tất cả mọi người.
Chỉ có điều tôi cảnh báo anh, anh không nên nói xấu về Cha vì những sai lầm của bản thân anh.”
Miller thở dài và lắc đầu: “Anh có thể yên tâm, tôi sẽ không làm khó làm dễ với tiền bạc.
Tôi có dự cảm, chỉ cần thiếu niên đó đồng ý diễn xuất, sẽ thúc đẩy thành công lớn nhất của nhà máy rượu vang…”
Trong khi đó, sân bay Bạch Vân, thành phố C.
Một ông già người ngoại quốc tóc bạc trắng ánh mắt sắc bén như đại bàng, xuất hiện ở trong lối đi một cách khiêm tốn.
Nhân viên của hiệp hội điện ảnh đã chờ đợi ở đó từ lâu lên tiếng chào đón: Chào ngài John, tôi sẽ đưa ông đến khách sạn đã đặt phòng trước.”
John nghiêm túc gật đầu với anh ta.
Khi nói chuyện với ông ta, nhân viên công tác nín thở theo bản năng, người này xưa nay thường được biết đến với cái tên “bạo quân trường quay”, khí thế mạnh mẽ đến mức dọa người ta thấy sợ.
Chẳng ngờ được ông cụ nhận được một cuộc điện thoại, nói chuyện với người đầu bên kia một hồi lại đột nhiên cười ha ha: “Miller à, câu nói xưa của Trung Quốc gọi là thông minh ngược lại bị thông minh hại, bây giờ cậu có biết ý nghĩa của câu này chưa?”
Nhân viên công tác hoảng sợ, nghi ngờ rằng liệu mình có nhận nhầm người không hay vị đạo diễn nổi tiếng này đã bị người ta đánh tráo mất rồi.
Ông cụ không biết diễn biến tâm lý phong phú của những người xung quanh ông ta.
Ông ta làm ra vẻ mặt khóc nức nở một cách hài hước, rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ nghiêm trang, cân nhắc với giọng Anh lưu loát:
“Không sao, là sơ suất của tôi.
Tôi sẽ tự mình đến gặp chàng thơ của tôi.”
Sáng chủ nhật, vú Vương đã sớm đến gõ cửa phòng Ôn Trà: “Cậu Tiểu Trà, có người tìm cậu.”
Cửa bị đẩy ra, xuất hiện một khuôn mặt mắt thì vẫn cứ là chưa mở nhưng lại tươi cười lộ ra một hàng răng nhỏ: “Vú Vương, chào buổi sáng!”
Vú Vương hiếm khi thấy được dáng vẻ mãi mãi tươi cười trong trẻo này của Ôn Trà, trông mà khiến người ta đau lòng, lại còn tràn ngập vui vẻ.
Bà ta theo đó cùng cậu cười không khép miệng lại được: “Cậu chủ nhỏ, mau xuống nhà đi, có một người nước ngoài nhìn rất là lợi hại muốn tìm cậu.”
“Vâng.” Ôn Trà lết dép lê, lười thay quần áo đã tùy ý đi xuống dưới lầu, đi ngang qua bàn ăn còn thuận tay cầm một quả táo.
Không nghe nói là có ai muốn tìm cậu mà, cậu vừa lẩm bẩm vừa gặm một miếng táo, nước táo ngọt ngào mát lạnh tràn ngập khoang miệng, xua tan mớ hỗn loạn trong đầu.
Trên ghế sofa có hai người đang ngồi, một là Ôn Hưng Thịnh, người còn lại là ông cụ cậu chưa từng gặp qua - một người phương Tây tóc trắng mũi khoằm.
Ông cụ đang dõi theo cậu không buông, không giống như dò xét một người mà giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật có giá trị.
Ôn Trà đã quen với ánh mắt chăm chú như vậy, tùy ông ta có nhìn hay không, thản nhiên ngồi trên sô pha cách bọn họ hơi xa.
Sau một lúc lâu, ông cụ cuối cùng đã mỉm cười: “Cuối cùng tôi cũng đã thấy được toàn bộ diện mạo của Ale.”
Ý mà ông ta ám chỉ là, trong tác phẩm “Trái Táo” của Ôn Trà chỉ xuất hiện ngũ quan và bộ phận cơ thể một cách riêng rẽ từng bộ phận, trên mạng có đại thần kỹ thuật ghép từng ảnh chụp màn hình của