Vị ngọt của rượu, hương thơm thoang thoảng của gỗ đàn hương.
Ôn Trà mơ màng mở mắt, cậu giống như bị khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ của đối phương mê hoặc vậy, vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Sau đó vào lúc này bộ não không được thông minh lắm của cậu lại ra lệnh cho cậu hôn xong thì chạy luôn, chạy về phòng nằm ngủ ngay lập tức.
Khi ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua cửa sổ lên tấm ga trải giường màu trắng, Ôn Trà bật dậy ngồi trên giường, vò mái tóc rối mù của mình, quấn chiếc chăn bông thành quả bóng rồi ôm lấy nó, chống cằm lên chiếc chăn làm bằng lông ngỗng mềm mại ngồi suy nghĩ về cuộc đời.
Tối qua cậu bị hôn tới mức mơ mơ màng màng, khi cái cảm giác mềm mại đó rời khỏi môi của cậu, lúc hơi thở của Tề Tu Trúc ở ngay bên tai cậu, cậu lại đẩy đối phương ra rồi chuồn mất.
Đành chịu thôi, nếu như đặt nó vào lúc Ôn Trà còn tỉnh táo, thì không chừng cậu còn có thể ôm lấy cổ của Tề Tu Trúc rồi nói “lần nữa đi”.
Nhưng lúc đó cậu say đến mức thành kẻ ngốc luôn rồi, dung lượng của bộ não không đủ để vận hành nên thật sự không có cách nào để hiểu được Tề Tu Trúc lại không từ chối cậu, sao mới nói hôn cái đã hôn, đang yên đang lành tự nhiên hình tượng sụp đổ rồi hôn cậu một cách vừa mãnh liệt vừa gấp gáp như vậy.
Thế nên, cậu giống như một con thú nhỏ cảm nhận được nguy hiểm là lập tức bỏ chạy không chút dấu vết vậy.
Tề Tu Trúc đúng là tên lưu manh, lại có thể lừa đảo nói một con sâu rượu như bản thân cũng đang rất say.
Kết thúc việc hồi tưởng, Ôn Trà đập tay lên ga giường:
Lỗ thật đấy!
Nói không chừng chỉ một bước nữa thôi là có thể ngủ với chú nhỏ rồi, kết quả là ly rượu đó hại cậu lỡ mất cơ hội! Đúng là rượu vào là hỏng mà!
Mang trong mình một nỗi nuối tiếc và một tâm trạng chán nản Ôn Trà bước xuống giường chuẩn bị đi làm.
Thợ trang điểm thoa thoa vẽ vẽ lên khuôn mặt của cậu, quét một lớp phấn mắt màu đỏ rượu và màu vàng lên mí mắt mỏng đến nỗi có thể nhìn thấy rõ các mạch máu xanh của cậu, cũng may là đường chân mày của cậu đủ cao, nên mới phù hợp với kiểu trang điểm u Mỹ như vậy.
Hôm qua uống nhiều rượu quá, nên giờ hai bên thái dương của Ôn Trà vẫn còn hơi khó chịu, nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân truyền đến, cậu vẫn đang nhắm mắt, nhưng lại có thể nói ra tên của người đó: “John, hôm nay tôi không thể uống nhiều rượu như vậy được nữa đâu, rất có hại cho người khác đó.”
John đứng bên cạnh cậu: “Cha, đừng nói như vậy chứ, rượu chính là một món đồ tốt, nó giúp cho tình cảm của hai người càng sâu đậm hơn mà.”
Ôn Trà mở mắt ra, ánh mắt của hai người họ chạm nhau trong gương.
John đang nháy mắt với cậu, biểu cảm vô cùng mờ ám, chắc là cảnh tượng hôn nhau tối qua đã bị ông ta nhìn thấy rồi.
Ôn Trà cũng không cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt bình tĩnh “Ồ” một tiếng, ngẩng đầu làm nũng với chị trang điểm: “Chị ơi, chị đừng xịt nhiều keo xịt tóc như vậy nữa được không, da đầu em khó chịu lắm.”
Chị trang điểm dỗ dành cậu: “Đừng lo Cha, chắc chắn sẽ không khó chịu nữa đâu.”
John Pestle vẫn đứng đó không chịu rời đi, có vẻ như hôm nay cái tính hóng chuyện của ông ta lại trỗi dậy rồi, ông ta hào hứng kéo ghế lại ngồi bên cạnh Ôn Trà: “Đám cưới của cậu có thể mời tôi tới làm thợ chụp ảnh được không, đảm bảo chụp cho hai người những bức hình cực kỳ lộng lẫy.”
Nếu không phải Tề Tu Trúc là ông chủ mà ông ta không dám đụng đến, thì ông ta nhất định sẽ tóm lấy Tề Tu Trúc đưa ống kính máy ảnh dí thẳng vào mặt Tề Tu Trúc rồi điên cuồng chụp hình.
Bức ảnh chụp cận mặt của Tề Tu Trúc đó, chắc chắn sẽ cực kỳ gợi cảm, có thể sẽ khiến cho không ít người phát điên vì nó.
Nếu đám cưới của Ôn Trà mời ông ta, là ông ta có thể vừa chụp được Ôn Trà vừa chụp được Tề Tu Trúc rồi, vẹn cả đôi đường.
Ông ta đúng là một lão ranh ma!
Ôn Trà khẽ nhếch môi cười, đợi chị trang điểm son môi cho cậu xong, cái cảm giác dính dính nhép nhép khiến cậu không nhịn nổi mà muốn liếm môi một cái, nhưng nhận được cái nhìn không có tí đe dọa nào của chị trang điểm.
Ôn Trà lắc đầu, môi mở hờ, nên âm thanh rất nhỏ: “Đám cưới của tôi có thể mời ông, nhưng chú rể của tôi không chắc sẽ là anh ấy.”
John rất cố gắng để có thể hiểu được hàm ý câu nói đó của Ôn Trà, nhưng lại phát hiện bản thân chả hiểu gì.
“Ông có biết tôi gọi anh ấy là gì không?” Ôn Trà bật cười: “Tôi gọi anh ấy là chú nhỏ.”
John không hiểu mối quan hệ họ hàng phức tạp của người Trung Quốc, ánh mắt đầy mơ hồ của ông ta thể hiện rõ sự hoang mang của ông ta.
“Tôi không có quan hệ huyết thống với anh ấy, sở dĩ tôi gọi anh ấy là chú nhỏ, bởi vì chồng chưa cưới của tôi gọi anh ấy là chú nhỏ.” Ôn Trà nhìn vào gương nhặt một sợi lông mi dài rơi xuống từ khóe mắt ra, tấm gương thủy tinh phản chiếu rõ khuôn mặt ngạc nhiên nhưng có chút sợ hãi của John.
Cậu nói tiếp: “Thế cho nên nếu tôi kết hôn, thì chắc chắn anh ấy sẽ xuất hiện trong đám cưới của tôi, nhưng không phải với danh nghĩa là chú rể, mà với danh nghĩa là bậc cha chú.”
John:??? Người Trung Quốc bọn cậu chơi lớn vậy luôn á hả???
Lượng thông tin quá lớn, khiến John trầm mặc một lúc rồi âm thầm rơi giọt nước mắt thương cảm cho Tề Tu Trúc, nhưng người nước ngoài vốn rất yêu thích mấy cái tình tiết có chút phóng đại cộng thêm việc lăn lộn trong giới giải trí trong thời gian dài nên khiến lòng tin đạo đức của ông ta rất thấp, ông ta ngay lập tức tiếp nhận thông tin: “Thôi vậy, nếu đám cưới của cậu cần tôi, thì tôi vẫn rất sẵn lòng giúp đỡ.”
Tiện thể xem xem biểu cảm của Tề Tu Trúc vào lúc đó sẽ như thế nào, liệu chú rể có mọc thêm sừng hay không.
Buổi quay quảng cáo kéo dài trong mấy ngày, cũng đã bước vào giai đoạn cuối cùng, Ôn Trà chỉ cần quay bổ sung thêm vài cảnh quay là được.
Cậu tháo chiếc cúc áo ở trên cùng ra, áo sơ mi vải voan kiểu Pháp có tông màu trắng chủ đạo, lộ ra làn da trắng nõn ở cổ và xương quai xanh của cậu, đeo thêm một chiếc vòng cổ chuỗi những viên đá quý màu đen nho nhỏ như những quả nho.
Cuối cùng John cũng đã có được một chút cảm hứng từ bài “Bacchus” của Edward, ông ta chọn ra một đoạn trong đó làm nhạc nền cho quảng cáo.
Điều thú vị nhất là, lần trước Ôn Trà tốt bụng nhắc ông ta chú ý người đàn ông Edward này, ông ta quay về tra cứu một hồi rồi phát hiện tác phẩm mà Edward đã từng công khai có phong cách rất giống với “Bacchus” mà Ôn Nhạc Thuỷ đã biểu diễn ngày hôm đó.
Đều là những người đã lăn lộn trong giới giải trí gần nửa đời người rồi, chỉ cần suy nghĩ một chút thôi cũng đã biết Edward là nhà tài trợ nước ngoài của Ôn Nhạc Thuỷ.
Vì thế ông ta gạt Ôn Nhạc Thuỷ qua một bên, trực tiếp tới hỏi Edward liệu ông ta có thể sử dụng “Bacchus” làm nhạc nền cho quảng cáo được không.
Lại không ngờ Edward là người đầu tiên hỏi ông ta kết quả của cuộc phỏng vấn đó như thế nào một cách vô cùng hào hứng, sau khi biết được Ôn Trà trúng tuyển, Edward ở đầu dây bên kia điện thoại cười một cách vui sướng, sau đó lập tức đồng ý, còn tỏ ý nói vì Ôn Trà, anh ta có thể tặng luôn ca khúc này cho bọn họ sử dụng.
John hoang mang: Rốt cuộc là cậu ta đứng về bên nào vậy?
Khi ông ta đến Trung Quốc thì thường ông ta luôn có một cái đầu đầy dấu chấm hỏi.
Edward vừa giúp Ôn Nhạc Thuỷ phỏng vấn, lại vừa nể mặt Ôn Trà mà tặng miễn phí ca khúc cho cậu, anh ta đúng là gió chiều nào nghiêng theo chiều đó mà, đây rốt cuộc là gián điệp ở bên nào vậy?
Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan gì đến John, dù sao thì ông ta cũng đã lời lắm rồi, thế nên ông ta rất vui vẻ mà nhận lấy, đồng thời cũng thông báo cho Ôn Trà một tiếng.
Ôn Trà cũng rất thân thiện mà bảo ông ta nhất định phải gửi lời cảm ơn sự rộng lượng của Edward.
Trong vòng nửa tháng, toàn bộ quá trình quay quảng cáo rồi gửi đi kiểm duyệt cũng đã được hoàn thành, tất cả các tòa nhà cao tầng đã bắt đầu triển khai công chiếu quảng cáo.
Tề Tu Trúc thân là một nhà đầu tư, cũng chỉ được xem thành quả sớm hơn người khác vài ngày.
Xuất hiện trên màn hình LCD đầu tiên là tiếng bước chân, ở nơi sâu thẳm trong khu rừng rậm rạp dần dần hiện ra một tòa lâu đài và một đám lửa đang cháy, bữa tiệc của thần Bacchus bắt đầu, John chỉ chọn ra một đoạn trích ngắn kể lại một phần của bữa tiệc như một đoạn dẫn chuyện.
Bản nhạc trữ tình phát ra từ chiếc kèn ống đôi thổi bay tiếng nói ồn ào của mọi người, mọi người tự động mang theo những viên kim cương lộng lẫy nhất, những trái nho to tròn nhất, những mặt dây chuyền tinh xảo nhất vào tận sâu trong khu rừng rậm.
Một chiếc ghế của đức vua đang lặng lẽ nằm ở đó dưới ánh trăng tròn, ở giữa là một cậu thanh niên đang ngơ ngác đội một chiếc vương miện được đan bằng cành cây ô liu và những chiếc lá nguyệt quế, quần áo vừa lộng lẫy vừa đơn giản, trông cực kỳ xinh đẹp.
Cậu không phải Bacchus, mà là cô dâu của Bacchus.
Bacchus động lòng rồi, đón lấy một hạt sương đêm, hái vài bông hoa hồng, giẫm lên những bụi cây có gai, cẩn thận từng ly từng tí dâng tặng cho cô dâu của ông ta một ly rượu.
Sức ảnh hưởng của quảng cáo rất lớn, những người đang chờ đợi tác phẩm mới của John đều đưa ra rất nhiều lời khen có cánh, cho dù có là những nhà phê bình chuyên nghiệp cũng lặng lẽ im lặng không bới móc tìm điểm sai:
[John, không hổ danh là cậu, đúng là một nhân tài trong giới]
[John đã tìm được một diễn viên cực giỏi rồi, cảnh quay cuối cùng của sự nghiệp cả đời người vẽ lên một dấu chấm câu hoàn mỹ]
[Ôn Trà giỏi quá, sinh ra là để dành cho ống kính máy quay mà]
[Một điểm sai sót duy nhất chính là thiếu một chút sự lôi cuốn]
Những dòng bình luận phía sau thì lại thể hiện rõ không có một chút logic gì, kêu rên khắp nơi:
[Nghe nói John vẫn lưu giữ một bản video quảng cáo chưa qua chỉnh sửa cũng chưa được kiểm duyệt chuẩn bị đăng ở bên nước ngoài, các chị em xông lên]
[Vợ này đáng yêu quá, chẳng qua chỉ là rượu thôi mà, em muốn gì tôi đều cho em hết!]
[Vợ không phải là con cá để câu! Mà là một con thuyền để đánh bắt cá!]
[Mua rượu tặng cho vợ sao! Tôi không kén ăn đâu, cái người trong quảng cáo đó là được!]
[Mua rượu về uống say xong là trong mơ có thể hôn được vợ rồi]
Con trỏ chuột của Tề Tu Trúc dừng ở ngay dòng bình luận cuối cùng, anh rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Kể từ sau cái lần gặp mặt Ôn Trà rồi hôn Ôn Trà đó, là không hiểu sao Ôn Trà không để ý đến anh nữa rồi.
Tề Tu Trúc rất hiểu Ôn Trà, tính cách của cậu không phải là cái kiểu hay xấu hổ gì, so với việc Ôn Trà bảo anh chịu trách nhiệm, thì việc anh bảo Ôn Trà chịu trách nhiệm có khả năng xảy ra cao hơn.
Sau khi loại