Dễ nhận thấy rằng Ôn Trà không thể nào khiến miệng vết thương khép lại trong thời gian ngắn như vậy được, cứ kéo dài thời gian mãi cũng không phải lựa chọn sáng suốt gì.
Cậu bèn đẩy cửa phòng ra nhỏ giọng gọi: "Anh ơi."
Khuôn mặt của Ôn Vinh cứ như núi băng vạn năm vậy, thế nhưng ánh mắt của anh ta lại có sự nhu hòa hiếm thấy.
Phòng của Ôn Trà nằm ở góc hành lang tối tăm.
Đồ trang trí bên trong rất ít, mộc mạc chẳng hợp với cái nhà này chút nào.
Nhưng qua đó có thể thấy được chủ nhân của nó rất có tư tưởng sống, luôn cố gắng sắp xếp cho ấm áp gọn gàng ngăn nắp.
Ôn Vinh đi vào phòng, dáng người cao lớn của anh ta lập tức khiến căn phòng chật hẹp đi không ít: "Anh tới đưa thuốc bôi cho em."
Ôn Trà phát ra giọng mũi nho nhỏ: "Vâng? Em không cần thuốc bôi đâu."
Ôn Vinh nghĩ đối phương đang cậy mạnh, bèn cầm lấy tay cậu: "Lúc trước trên bàn cơm anh thấy tay em..."
Thật đúng là không có.
Ôn Trà cười: "Anh nhìn nhầm rồi hả?"
Ôn Vinh nghi ngờ: "Rõ ràng lúc trước anh thấy em..."
Ôn Trà bình tĩnh trả lời: "Chẳng lẽ anh hy vọng em bị thương sao?"
Chỉ cần diễn đủ ổn thì vĩnh viễn không sợ bị lật xe.
Thứ mà trà xanh am hiểu nhất chính là trả đũa.
Ôn Vinh lắp bắp nói: "Không...!Không phải."
Ôn Trà đáp: "Thế có thể là anh bị hoa mắt rồi."
Ôn Vinh: "..."
Ôn Trà chọc người ta đủ rồi bèn dừng lại đúng lúc.
Cậu chắp tay quơ quơ trước mặt Ôn Vinh, thuận lợi chuyển đổi nguy cơ thành sân khấu bán thảm của mình: "Anh yên tâm đi.
Trước kia ở nhà em đã từng làm cơm nhiều lần rồi.
Đúng thật là ban đầu có bị thương nhưng sau này quen tay thì ít bị hơn.
Em là một đầu bếp đó nha."
Ôn Vinh nhíu mày: "Em nấu ăn ở đâu cơ?"
"Đúng vậy." Ôn Trà trả lời đơn giản một câu rồi không định nhiều lời nữa.
Nếp nhăn giữa hai mày của Ôn Vinh càng sâu hơn.
Ôn Nhạc Thủy ở nhà họ Ôn mười ngón tay không dính nước mùa xuân, thế mà em trai ruột của anh ta lại phải chịu khổ vất vả kiếm sống.
Đây là đạo lý gì vậy chứ.
Thật ra ở trong sách, anh trai Ôn Vinh này luôn cố gắng gánh vác trách nhiệm làm người nhà của chủ cơ thể này.
Dù sau khi chủ của cơ thể này tiến vào nhà họ Ôn nhanh chóng nhiễm phải cái thói ăn chơi sa đọa khiến anh ta thất vọng thì anh ta vẫn luôn giúp đỡ ghi tên vào lớp đào tạo để sửa sai.
Chủ cơ thể này lại nghĩ Ôn Vinh coi thường mình nên mấy lần còn nổi điên với Ôn Vinh, tuyên bố không cần anh ta quan tâm nữa.
Ôn Vinh quả thật buông tay mặc kệ như nguyên thân mong muốn.
Thế nhưng cuối cùng lúc nguyên thân chết đi, Ôn Vinh vẫn đi nhặt xác giúp.
"Anh, anh ngồi đi." Ôn Trà kéo cái ghế lại cho Ôn Vinh, còn mình thì ngoan ngoãn ngồi trên giường đặt hai tay lên đùi.
"Có hai chuyện nữa." Ôn Vinh nói.
Lời vừa ra khỏi miệng, anh ta lại cảm thấy thái độ của mình quá lạnh lùng, cứ như đang thông báo nhiệm vụ công tác vậy, thế là lại hạ giọng cố gắng muốn làm giọng mình nhẹ nhàng hơn chút, nhưng vì không có kinh nghiệm nên khiến anh ta trông như người máy gặp trục trặc vậy.
"Đầu tiên là em phải đến trường.
Bên trường học đã gọi điện cho anh rồi, nếu em không đi nữa thì bọn họ sẽ hủy bỏ tư cách học sinh của em.
Thứ hai là thư mời tới bữa tiệc sinh nhật của Tề Quân Hạo.
Anh ta muốn anh chuyển lại cho em."
Tề Quân Hạo là vị hôn phu của Ôn Nhạc Thủy.
Chính xác mà nói thì anh ta là vị hôn phu của cậu chủ nhà họ Ôn.
Quan trọng hơn nữa là anh ta chính là công chính trong sách.
Lúc hai quý bà nhà họ Ôn và nhà họ Tề mang thai, ông cụ đã muốn kết thân với nhau rồi.
Bây giờ Ôn Trà trở về, tất cả mọi người đều đang đoán xem người được chọn cho hôn ước này có thay đổi hay không, có từ cậu chủ giả đổi thành cậu chủ thật hay không.
Ôn Vinh nói:" Cái đầu anh hy vọng em đi.
Cái sau anh không đề nghị em đi."
Trên phương diện tình cảm, dù nhìn kiểu gì cũng có thể thấy được sự thân thiết của Tề Quân Hạo và Ôn Nhạc Thủy.
Ôn Trà đến đó chỉ tổ mất mặt mà thôi.
"Nếu em muốn kết hôn thì anh có thể giúp em tìm kiếm một số người.
Em và anh ta không hợp nhau đâu."
Nhìn xem lời của anh trai cậu tốt đẹp bao nhiêu kìa.
Nhưng lúc trước vì những lời này mà nguyên thân lại hậm hực với Ôn Vinh rất lâu.
Nguyên thân nghĩ Ôn Vinh cảm thấy mình không xứng với Tề Quân Hạo, sự tự ti nhạy cảm dâng lên, lại càng muốn nhào vào Tề Quân Hạo.
Ôn Trà chớp mắt rồi trả lời: "Đương nhiên rồi, lúc nào em cũng chỉ muốn ở bên gia đình.
Đàn ông sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ làm việc của em thôi."
Ôn Vinh bật cười: "Được."
Lời của anh ta đã nói xong, sau khi nói hai chuyện kia thì cũng chẳng còn gì để nói nữa, lại tạm thời không muốn rời khỏi căn phòng này.
Cũng may Ôn Trà nhìn ra nên ngồi tám chuyện huyên thuyên với anh ta một lúc.
Nửa giờ sau, Ôn Trà mở cửa ra tiễn anh ta.
Hành lang trong đêm chỉ còn lại mấy ngọn đèn nhỏ.
Ánh sáng mờ nhạt bao phủ lên Ôn Trà, yếu ớt nhưng lại tốt đẹp.
Một luồng sáng trắng dịu dàng khiến cho bốn phía sáng ngời lên một chút.
Hóa ra là Ôn Trà mờ đèn pin điện thoại lên chiếu sáng đường đi cho anh ta.
Thấy anh ta quay đầu lại, đối phương còn ngoan ngoãn phất phất tay.
Ôn Vinh nghĩ, từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ gặp đứa trẻ nào ngoan như vậy.
*
Đứa trẻ ngoan xoay người về phòng mình, bình tĩnh mở lớp màng da lúc trước bị rách ra.
Chuyện ở trường học cậu muốn đi, mà bữa tiệc của Tề Quân Hạo cậu lại càng muốn đi.
Bữa tiệc của nhà giàu chắc chắn sẽ có chuyện để hóng.
Trường hợp quan trọng như thế sao có thể ít đi một người có tiếng là kẻ gây rối như cậu được.
Hơn nữa trong chính bữa tiệc này, Tề Quân Hạo đã hung hăng làm nhục nguyên thân một vố, khiến ấn tượng tượng của người khác với nguyên thân càng kém hơn.
Cậu thật muốn đi gặp vị công chính trong nguyên tác này một lần.
Bảy giờ sáng, thành phố vừa tỉnh giấc không lâu, ánh mặt trời ấm áp dào dạt rải xuống khiến người ta phải nheo mắt lại.
Ôn Trà mở cửa kính xe, tầm mắt dõi theo