Khi Ôn Trà vừa tỉnh lại, đã bắt đầu ở nhà họ Ôn, cũng không có tiếp xúc với cái thôn nhỏ này quá nhiều, chỉ có chút ấn tượng trong giấc mơ gợi lại.
Hơn nữa nhà họ Ôn cố ý cắt đứt liên lạc của gia đình bố mẹ nuôi với nhà họ Ôn, cùng lúc đó còn tính toán để Ôn Nhạc Thủy tiếp tục ở lại nhà họ Ôn bị họ hàng thân thích nghèo túng quấn lấy, về phương diện khác lại hy vọng Ôn Trà không có bất kỳ liên lạc gì với gia đình trước kia.
Bởi vì thời điểm Ôn Trà vừa mới tới, cơ quắp ốm yếu, xanh xao vàng vọt, nhìn không giống như người được nuông chiều.
Ôn Vinh tra thì phát hiện ra, gia đình bố mẹ nuôi có ba người con, nguyên thân là con thứ nên là một người trong suốt.
Hơn nữa điều kiện ở nông thôn gian khổ, nguyên thân làm việc nhà nông mười mấy năm.
Tuy rằng Tiết My muốn cảm ơn bọn họ vì đã nuôi Ôn Trà lớn lên, nhưng trong lòng lại khó tránh có chút oán hận với điều kiện sinh trưởng của Ôn Trà.
Cố gắng dùng tiền đền bù cho bọn họ, điều kiện chính là không được liên lạc với Ôn Trà và Ôn Nhạc Thủy.
Ôn Trà tùy ý liếc mắt nhìn thôn nhỏ như ẩn như hiện ở phía xa xa, trong lòng không có quá nhiều dao động, nghe nói người nhà kia dựa vào sự trợ giúp của nhà họ Ôn đã mua một ngôi nhà mới và chuyển đến thị trấn nhỏ ở vùng bên cạnh, không còn ở trong thôn này nữa.
Tổ đạo diễn nhanh chóng đưa máy quay lên mặt Ôn Trà.
Tốt lắm, ngũ quan tinh tế hoàn mỹ, giống như một con búp bê, biểu cảm dịu dàng.
Chết tiệt, vì sao lại không có phản ứng!
Tổ chương trình thì đang có ý định lấy Ôn Trà làm điểm nóng, kết quả là Ôn Trà không bị mắc câu.
Ngược lại là Ôn Nhạc Thủy có chút kỳ lạ, hốt hoảng liếc nhìn thôn làng một cái rồi lại ngay lập tức thu hồi ánh mắt, sau đó lại lén lút nhìn Ôn Trà rồi lại cúi đầu không nói lời nào.
"Theo thường lệ, mọi người nộp hành lý lại, rồi chúng ta cùng nhau đi tham quan sưu tầm dân ca trong vòng một tuần." Nhân viên công tác chỉ đạo từ phía sau máy quay.
"Máy ảnh cũng không được giữ lại sao?" Duẫn Vũ hỏi.
Nhân viên công tác lắc đầu: "Tạm thời giao cho chúng tôi giữ hộ."1
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không tình nguyện mà dỡ hành lý xuống, phải biết rằng máy ảnh chính là nghề kiếm ăn, nếu như không cho mang theo, còn sưu tầm với dân ca cái gì chứ.
Tất cả mọi người ít nhiều gì cũng là người trưởng thành để lộ khuôn mặt trước ống kính, biết rõ bản thân mình cần phải giữ gìn hình tượng, bởi vậy trong phân đoạn này cũng không có ai nhảy ra làm trò quỷ hay là sống chết không chịu đưa.
Chỉ có Ôn Trà mở miệng khi đạo diễn chuẩn bị đi thu hành lý
Đạo diễn chờ mong mà mở to hai mắt, cậu ấm muốn nổi giận sao?
Kết quả Ôn Trà chỉ gật đầu với ông ta: "Đạo diễn, ông cẩn thận một chút, trong vali của tôi cũng không có gì, cũng chỉ là một cái máy ảnh, cũng chỉ đắt gấp đôi tiền cát-xê của tôi mà thôi."
Đạo diễn:...!Cảm ơn, đã khoe khoang rồi!
Nhân viên công tác tiếp tục đoc lớn: "Chúng ta sẽ hoàn thành sáng tác nghệ thuật của riêng mình ở ngôi làng phía trước kia, không giới hạn bất kỳ hình thức gì.
Thôn làng kia tên là thôn Hạnh Hoa, là huyện nghèo khó nổi tiếng của nước ta.
Tác phẩm của mọi người sẽ được tiến hành bán đấu giá, tiền bán ra sẽ được dùng cho viêc phục hồi và xây dựng thôn làng."
Trần Thi Thi chân thành gật đầu, ánh mắt kiên định: "Thật tốt quá, tôi nhất định sẽ cố gắng!"
Duẫn Vũ cười nửa miệng mà liếc mắt nhìn cô ta một cái.
Trần Thi Thi có chút chột dạ lại có chút khó chịu, phải biết rằng từ trước đến giờ Duẫn Vũ không dám dùng loại ánh mắt này nhìn cô ta, sau này một khi có cơ hội trở nên kiêu căng ngạo mạn và coi thường người khác sao?
Cô ta đến tham gia chương trình này cũng là để tăng độ nổi tiếng, nhất định phải tạo ra hình tượng một người hoàn mỹ.
Cô ta tin tưởng Ôn Trà có thể được yêu thích nhiều như vậy, cô ta cũng có thể giống như vậy.
Hơn nữa ghi hình chương trình thực tế trong một thời gian dài, tinh thần làm việc Ôn Trà như vậy, tính cách kiêu ngạo không kiêng nể gì nhất định sẽ khiến cho mọi người không thích, cô ta chỉ cần tạo nên sự đối lập với Ôn Trà, là có thể giẫm lên chỗ của Ôn Trà rồi.1
Thôn Hạnh Hoa khác hẳn với ấn tượng trong đầu, sau khi có chính sách quốc gia hỗ trợ thì cơ sở hạ tầng được cải thiện không ít, nhưng mà cho người con cá không bằng chỉ người cách câu, tạm thời không thể tìm thấy đầu ngành công nghiệp nào có thể phát triển nhảy vọt trong thôn, vẫn đang có dáng vẻ già nua trầm lắng.
Dọc bên đường có các dân làng tò mò vây xem xung quanh bọn họ và tổ chương trình khiêng những gã khổng lồ màu đen trên vai, hơn nữa sau khi nhìn thấy Ôn Trà thì đặc biệt nhìn nhiều hơn vài lần, miệng nói thầm: "Dáng vẻ đứa bé này thật đẹp."
Dung mạo của Ôn Trà và nguyên thân trước đây chênh lệch rất nhiều, người trong thân không nhận ra được cũng là thường tình.
Trên mạng đã có những Sherlock Holmes tinh mắt phát hiện ra điều bất thường, ban đầu chỉ là cảm thấy phong cảnh của thôn Hạnh Hoa có phần giống với khung cảnh thôn làng nhỏ của nhân vật chính trong video dự thi khi Ôn Trà tham gia thi đấu cúp Phong Hoa lần trước, nhưng các cư dân mạng với sức mạnh siêu nhiên đã xem xét kỹ lưỡng lại lần nữa, cuối cùng đào ra được một sự thật đó là thôn làng này chính là nơi Ôn Trà lớn lên.
[Phát hiện ra được một chuyện kỳ lạ, địa điểm ghi hình của chương trình thực tế nào đó chính là quê hương nơi một vị khách mời nào đó sống từ nhỏ đến lớn sau khi bị bế nhầm.] bằng chứng kèm theo 1234.
Bị bế nhầm ngoại trừ Ôn Trà ra còn có thể có ai?
[Tôi ói, tổ chương trình làm người được không, rắc muối trên người khách mời, Trà Bảo của tôi thảm lắm rồi.]
[Chẳng lẽ Ôn Trà thì trong sạch, nói không chừng cậu ta đã lén thỏa thuận riêng với tổ chương trình đó, tại sao các người phải thấy đau lòng cho cậu ta?]
[Cười chết, anh chưa nghe thấy Ôn Trà nói cái gì sao, một cái máy ảnh bình thường của cậu ấy còn đắt hơn tiền cát-xê của cậu ấy, cũng không phải người thiếu tiền, tổ chương trình có gì đáng giá để cậu ấy phải có ý đồ?]
[Chỉ có thể nói Ôn Trà bị tổ chương trình hãm hại thôi, khổ là anh đẹp trai thảm.]
[Cái thôn kia cũng tồi tàn quá, tôi ngược lại muốn xem xem những cậu ấm các cô chiêu kia có bỏ cuộc hay không.]
Ôn Vinh đã ngồi xem phát sóng trực tiếp từ khi chương trình bắt đầu, đợi đến khi hình ảnh địa điểm ghi hình hiện ra, anh ta từ từ trầm ngâm, dừng công việc trong tay.
Dù sao trước kia là anh ta đích thân đến nơi này đưa người trở về, anh ta hiểu rất õ nơi này chỉ có điều.
Anh nhăn mày lại, liên lạc với trợ lý nói: "Cho người đi điều tra, điều tra tổ chương trình, làm sao lại liên quan đến thôn Hạnh Hoa, còn nữa điều tra bố mẹ trước kia của Tiểu Trà."
Trợ lý gật đầu.
Cũng không biết Tiết My có phát hiện hay không, Ôn Vinh nghĩ.
Càng nhiều người đổ vào phòng phát sóng trực tiếp thì lại càng đơ, có đôi khi cắt ngang, Ôn Vinh nhìn khuôn mặt của Ôn Trà rồi thở dài một hơi, hi vọng cậu không bị bất kỳ thương tổn gì.
Mọi người trong đoàn phim tạm thời đến mượn nhà trưởng thôn để dừng chân, sau khi cơm nước xong thì lại dựa theo nguên tắc trò chơi.
Người trong thôn nhiệt tình hiếu khách, nhìn thấy đoàn người bọn họ tới, lấy những món đồ tốt nhất để chiêu đãi, tổ đạo diễn mạnh mẽ ngăn chặn hành động giết gà nấu thịt của bọn họ một cách miễn cưỡng, bọn họ mới chịu thôi.
Nhưng dù điều kiện tốt đến đâu cũng không thể so với thành phố, dưa muối được bưng lên đã héo, muối rắc bên trên còn chưa tan hết; ổ bánh ngô thô ráp khô khan, nuốt vào giống như muốn đâm thủng họng.
Điều duy nhất khiến mọi người thích thú chính là món thịt sấy quý giá do vợ trưởng thôn tặng.
Từ trước đến giờ mọi người đều chưa từng thấy món ăn như vậy, có vài người không biết vị như thế nào.
Trần Thi Thi cố nén cảm giác buồn nôn và ghê tởm trong lòng, thứ gì đó đen bóng mờ mờ dính trên cạnh bàn giống như dầu mỡ khiến da đầu cô ta run lên, không nhịn được muốn hét lên, nhưng suy nghĩ đến hình tượng khi đi chương trình thực tế của mình, cô ta miễn cưỡng nhịn xuống, thầm mắng trong lòng dân quê chính là dân quê.
Trần Thi Thi cố nén cảm giác buồn nôn và ghê tởm trong lòng, thứ gì đó đen bóng mờ mờ dính trên cạnh bàn giống như dầu mỡ khiến da đầu cô ta run lên, không nhịn được muốn hét lên, nhưng suy nghĩ đến hình tượng khi đi chương trình thực tế của mình, cô ta miễn cưỡng nhịn xuống, thầm mắng trong lòng dân quê chính là dân quê.
Từ khi bắt đầu vào thôn Ôn Nhạc Thủy cứ luôn xuất thần, dáng vẻ hồn bay về nơi xa, bây giờ ngẩn người nhìn chằm chằm vào bàn đồ ăn.
Trong bầu không khí yên tĩnh đến kỳ dị, chỉ có âm thanh va chạm chậm rãi của bát đũa.
Mãi cho đến khi tiếng cười êm tai của Ôn Trà, và âm thanh như tiếng chim ở ngoài cửa sổ vang lên, mới phá vỡ bầu không khí yên lặng.
"Đừng nói là thật sự có người có thể ăn hết một chén cơm đấy nha?" Ôn Trà nghe tiếng bát của Trần Thi Thi tò mò hỏi, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng hếch lên.
Trần Thi Thi ngừng một chút, không nghĩ tới Ôn Trà lại đột nhiên ra hiệu với cô ta.
Lập tức, cô ta ý thức được đây là cơ hội của mình.
Câu hỏi này của Ôn Trà rất giả tạo, nhất định sẽ khiến một vài người không vừa ý.
Cô ta hắng giọng, nói: "Tiểu Trà, cậu được nuông chiều đến tùy hứng luôn rồi, chúng ta phải quý trọng thức ăn, đương nhuên muốn ăn hết bữa cơm này..."
Nhưng Ôn Trà lại cắt ngang lời nói của cô ta, sờ sờ bụng, thở dài: "Tôi đã ăn hai chén rồi."
Vợ của trưởng thôn, người đầu tiên phát hiện ra nhóm khách mời không thích đồ ăn cười ra tiếng, quan tâm Ôn Trà: "Em bé, một chén nữa."
"Được ạ." Ôn Trà đứng dậy vui vẻ mà đi tới.
Mọi nhà trong thôn đều dùng thùng gỗ nấu cơm, trong cơm có mùi gỗ thoang thoảng, vô cùng dễ ngửi, mùi vị cũng ngon, người đủ trình độ để làm cơm khô không được bỏ qua.
Trên mặt Trần Thi Thi có chút xấu hổ.
Hơn nữa cuối cùng, chỉ còn có mỗi bát của Trần Thi Thi là còn một đống đồ ăn.
Dưới tình huống bình thường thì không có ai chế giễu cô ta, nhưng mà cô ta mới phát biểu về việc phải quý trọng đồ ăn, đi đôi với hành động của cô ta...
Duẫn Vũ đứng ngoài quan sát cười lạnh một tiếng: "Nếu không thích thì không cần phải giả vờ, diễn xuất của cô rất kém."
Trên mặt Trần Thi Thi lộ vẻ tủi thân, nước mắt nói đến