Chàng tiên nam nhìn thấy Tiết My, quan sát bà một lúc, khi khoảng cách giữa hai người gần thu hẹp, dường như cậu nhớ ra điều gì, gọi bà: “Mẹ.”
Tiết My vốn đã căng thẳng, lại còn bị vẻ đẹp của cậu công kích, chân mềm nhũn xém chút nữa đã quỳ xuống.
Ôn Trà vội vàng đỡ lấy tay bà, phòng trường hợp bà ngồi phịch ra đất.
Nhan sắc nghiêng thành đổ nước cách bà không tới 10cm, Tiết My gần như quên cả thở, lắp bắp nói: “Con… con… mẹ… mẹ…?”
Ôn Trà cả kinh.
Trước đây chưa từng nghe ai nói mẹ cậu nói lắp mà?
“Vâng.” Cậu nhẹ gật đầu: “Con là Ôn Trà.”
Dường như bà chẳng nghĩ ngợi được gì nữa, chỉ trở tay nắm chặt cánh tay Ôn Trà, giống như nắm chặt cọng rơm cứu mạng, dùng sức khắc ghi dáng vẻ của cậu vào não.
Đây là máu mủ bà mang nặng đẻ đau, đây là đứa trẻ vừa ra đời đã phải rời xa bà.
Tiết My mấp máy môi, ngàn vạn câu hỏi nảy ra trong lòng bà, nhưng cổ họng cứ như nghẹn lại, cuối cùng chỉ ngắc ngứ hỏi: “Con… con sống có tốt không?”
Đồng hồ treo tường chỉ đúng tám giờ.
Tất cả thành viên trong nhà ngồi trên sô pha, Tiết My ổn định hơi thở, không khóc nữa nhưng vành mắt vẫn đỏ hoe.
Ôn Nhạc Thủy chiếm lấy vị trí bên cạnh bà, ôm tay bà làm nũng: “Sao mẹ về sớm mà không báo với con một tiếng để con đi đón mẹ.”
Ôn Hưng Thịnh cũng bổ sung: “Đúng đấy, anh tưởng là chiều nay em mới về đến.”
Tiết My khó xử vỗ vỗ mu bàn tay Ôn Nhạc Thủy: “Cũng không có chuyện gì to tát nên về sớm một chút.”
Bà thận trọng nhìn Ôn Trà: “Bình thường Tiểu Trà dậy sớm vậy sao?”
Ôn Trà mỉm cười: “Gà trống ở quê cứ gáy giờ này, bình thường con dậy giờ này cũng quen rồi.”
Mới lạ, chẳng phải vì tiểu thuyết gốc nói Tiết My ngồi máy bay sáng sớm trở về hay sao, lần đó nguyên chủ đi bar đàn đúm xuyên đêm không chịu về nhà, lúc say xỉn bị lôi về còn quậy một trận, để lại cho Tiết My ấn tượng không tốt.
Tuy nói rằng Tiết My thương con trai, chịu bỏ công chăm sóc Ôn Trà say xỉn.
Nhưng xảy ra chuyện như thế, hình tượng của Ôn Trà trong mắt người xung quanh càng tệ hại, sau đó còn bị người làm trong nhà rêu rao ra ngoài, trở thành đứa con bất hiếu không có giáo dục.
Bây giờ đổi thành Ôn Trà, dĩ nhiên cậu không thể để chuyện này xảy ra.
Ánh mắt Tiết My tối sầm, nhớ tới hoàn cảnh sống của Ôn Trà được viết trong tài liệu.
Ôn Nhạc Thủy căng cứng cả người, lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.
Từ khi biết được thân thế của mình, cậu ta vẫn luôn sợ hãi một ngày mình bị đá khỏi nhà họ Ôn.
Vì nhiều nguyên nhân khác nhau, nửa tháng trời Tiết My không trả lời tin nhắn của Ôn Nhạc Thủy, không biết nên tiếp tục sống chung với Ôn Nhạc Thủy như thế nào, đến một buổi trưa nọ, là sáng sớm theo giờ Trung Quốc, Ôn Nhạc Thủy gọi điện cho bà, đã uống say quắc, vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ rơi con được không?”
Cứ thế, Tiết My bỏ qua tất cả, bà tự nhủ với mình, con trẻ vô tội, Ôn Nhạc Thủy lớn lên bên cạnh bà biết bao nhiêu năm, bà cũng bỏ ra không ít tình cảm, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cả hai đứa trẻ đều cần được yêu thương.
Ôn Nhạc Thủy thấy thái độ dần có chuyển biến tốt của Tiết My dành cho mình thì an tâm không ít.
Nhưng bây giờ Tiết My về nước rồi, dường như càng thêm phần thương xót Ôn Trà, lần nữa khiến cậu ta sợ hãi.
Chỉ cần Ôn Trà không giỏi giang như thế, hoặc là mọi người đừng thích cậu như thế thì tốt biết mấy… Dù sao Ôn Trà cũng là thiếu gia nhà giàu, tiền tài, thân thế cái gì chẳng có, thiếu tình thương thì cũng không tổn thất gì, đúng không?
Ôn Nhạc Thủy cúi đầu, giấu giếm sự tăm tối chớp nhoáng nơi đáy mắt.
Ôn Vinh nhìn quanh một vòng, Ôn Nhạc Thủy ôm chặt Tiết My, Ôn Hưng Thịnh choàng tay qua vai Tiết My, cũng vỗ về an ủi Ôn Nhạc Thủy, bọn họ càng giống như gia đình ba người thân mật.
Ôn Trà khép nép ngồi bên cạnh, hai tay đặt lên đầu gối, ngoan ngoãn cúi đầu, lạc lõng cô đơn.
Anh vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, nói với Ôn Trà: “Qua đây.”
Tiết My có hơi kinh ngạc, chẳng ai hiểu rõ tính cách con trai lớn hơn bà, đôi khi bà còn nghi ngờ không biết con trai mình có mắc chứng khiếm khuyết tình cảm hay không, sau đó bà mới biết là vì con trai mình chê những người xung quanh quá ngu ngốc nên mới lười nói chuyện.
Nhưng sự quan tâm của Ôn Vinh dành cho Ôn Trà không hề giả tạo, trong lòng bà vô cùng vui mừng, hai anh em họ có thể hòa thuận chung sống thì không còn gì tốt hơn.
Má Vương đã chuẩn bị xong bữa sáng, gọi cả nhà dùng bữa: “Phu nhân vừa mới về, vẫn còn lệch múi giờ, bà mau ăn sáng rồi nghỉ ngơi đi ạ, sau này còn nhiều cơ hội để nói chuyện với Tiểu Trà thiếu gia mà.”
Ôn Nhạc Thủy dĩ nhiên không cho Ôn Trà cơ hội mở miệng, nắm tay Tiết My đến cạnh bàn ăn, giúp bà bày sẵn chén đũa: “Đúng đó mẹ, hẳn là mẹ cũng mệt rồi, quầng thâm cũng hiện rõ rồi nè, mẹ mau nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc là trở lại thành người phụ nữ xinh đẹp nhất rồi.”
Ôn Hưng Thịnh cũng góp lời: “Dù sao thì cả thành phố C này cũng không có ai đẹp bằng vợ anh!”
Mặt Tiết My ửng hồng: “Bớt nịnh nọt đi.”
Ôn Trà cũng không hùa vào, chú tâm ăn cơm, không chừa một hạt gạo thừa trong bát.
“Ăn xong em định làm gì?” Ôn Vinh hỏi cậu.
Ôn Trà ám thị: “Em đi giặt quần áo.”
Tiệc tùng bao la, cái áo sơ mi trắng của cậu sắp bị giặt nát rồi mà vẫn chưa có quần áo mới.
Ôn Vinh nhìn thấy ánh mắt sáng như sao của cậu thì nghi hoặc: Thích giặt quần áo vậy sao?
“Ừ.” Anh gật đầu, cho rằng mình tinh tế lắm: “Trời lạnh rồi, nhớ mang găng tay.”
Ôn Trà: “...”
Chẳng thể dựa vào đàn ông được, quả nhiên là chỉ có thể dựa vào phụ nữ mà thôi.
Tiết My ngủ bù xong thì lập tức dẫn Ôn Trà đến khu thương mại sầm uất nhất thành phố C mua đồ mới.
Con trai mà đã đẹp như thế, dĩ nhiên là bà phải chưng diện cho nó rồi.
“Tiểu Trà, trước tiên chúng ta đi mua ít đồ.
Mẹ nhớ số đo của con rồi đi tìm người đặt may riêng cho con.”
Tiết My nhìn thấy Ôn Trà đổi sang đồ mới bước ra thì sáng cả mắt.
Áo sơ mi lụa rũ xuống giống như trong bức họa cung đình châu Âu, hoa lệ phồn thịnh, càng tôn lên nét đẹp của Ôn Trà.
Nhân viên bên cạnh cũng chân thành khen ngợi: “Thiếu gia thật sự mặc gì cũng đẹp.”
Bất kể mặc thể loại quần áo gì đều đẹp không tì vết, chỉ cần nhìn thôi, từ ngoại hình đến khí chất, thiếu gia thật sự của nhà họ Ôn cũng không kém cạnh thiếu gia giả vốn sống trong nhung lụa chút nào.
Ôn Trà ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng vô cùng đắc ý, trước đây phòng chứa quần áo của cậu cũng to bằng một căn chung cư nhỏ, năm nào các nhãn hiệu nổi tiếng cũng tranh nhau gửi sản phẩm