"Ba ơi, máy điều hòa bị hỏng."
Buổi sáng tỉnh lại, nắng rơi trên mi mắt từ khoảng cách giữa các tấm rèm, rất chói mắt.
Mồ hôi vã ra, Mạnh Thính Chi khó chịu nheo mắt, nhìn điều hòa treo không có màn hình hiển thị, nghịch điều khiển vài lần, nhưng không có phản hồi.
Cô xỏ dép vào nhà tắm gội đầu, tắm rửa.
Tóc đã khô một nửa, đi xuống cầu thang, nói với Mạnh Huy rằng máy điều hòa không khí đã bị hỏng.
Bữa sáng, cô đã ăn ở đầu ngõ hơn chục năm nay, món nem chua rán chấm với váng đậu muối.
Trong ngõ có tiếng chào hỏi từ những người hàng xóm, thỉnh thoảng có tiếng chuông xe lông lảnh, Mạnh Huy mặc chiếc áo tay ngắn mới mua của Nguyễn Mỹ Vân, vò đầu bứt tóc, lục tung các hộp, tìm những tấm thẻ nhỏ để sửa chữa điện, hỏi Mạnh Thính Chi: "Máy lạnh bị hỏng ở đâu? Như thế nào lại hỏng?"
Trong TV phòng khách đài địa phương thành phố Tô Thành đang phát trò chơi poker, một ván mới, một loạt bài được trải ra trên màn hình LCD, đang kêu địa chủ.
Mạnh Thính Chi xé lớp da giòn của chiếc nem, cho vào miệng.
"Con không biết, đêm qua nóng rất nhiều mồ hôi."
Mạnh Huy vẫn còn tìm, lầm bầm lầu bầu: "Nhanh chóng tìm người để sửa chữa, nếu không mẹ con trở lại lần nữa sẽ ồn ào."
Meng que nghe Zizi không thể tìm thấy giấy bơm dầu Khi chuanh điện thoại vang lên mấy lần, tôi vội vàng rửa tay và bấm vào WeChat.
Mạnh Thính Chi ngón tay dính đầy dầu mỡ không thể tìm thấy tờ giấy, điện thoại đổ chuông gấp mấy lần, cô vội vàng rửa tay rồi bấm vào WeChat.
Một sự mất mát không thể diễn tả được ập đến.
Cô lẽ ra phải hiểu.
Ở thế giới mà anh đang ở, việc bước chân vào thế giới này là may mắn của cô, một khi quay đầu lại sẽ khó gặp lại anh.
Cang miễn bàn nói đến việc chủ động tìm đến cô.
Tin tức đến từ Chu Du, ba tin liên tiếp.
"Chi Chi, Hoàng Đình có nói cậu rằng bạn trai của cô ấy muốn đãi tiệc không?"
"Cô ấy nói muốn mời chúng ta đến TLu chơi, cậu có đi không?"
"Cảm giác cô ấy muốn khoe khoang lần nữa, cô ấy thích thể hiện, chúng ta đi xem? "
Thất thần nhìn tin nhắn, qua một lúc sau, Mạnh Thính Chi trả lời.
"Đó chắc là chơi đến khuya rồi, cậu có thể đến nhà tớ một chuyến không, làm trò trước mặt mẹ tớ kéo tớ đi không?"
Chu Du nháy mắt đã hiểu, gửi một gói biểu cảm Mimi màu.
Chu Du: " Chi Chi cậu thật là con gái ngoan ~"
Vào khoảng chín giờ tối, Mạnh Thính Chi và Chu Du đi đến TLu, một người bạn cùng phòng khác ở cùng với Hoàng Đình, đã sớm đến.
Vừa gửi một tin nhắn WeChat, vẫy tay chào trước lối vào, sau đó Hoàng Đình đón các cô đi vào trong.
"Bạn trai của tôi đặt phòng ở đằng kia, rất gần với bartender, các cậu cũng biết trong ngày lễ vị trí ngồi của TLu rất khó để có được, tôi vốn dĩ đã đặt một quán bar khác, nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy các cậu, tất nhiên, chúng ta vẫn phải sắp xếp cái tốt nhất.
"
Hoàng Đình vui vẻ chỉ về một hướng, bạn trai của cô ta và một số người bạn của bạn trai cô đã đến.
Mạnh Thính Chi và Chu Du nhìn nhau đầy ăn ý, động tác nhướng mày của Chu Du đáng được chú ý hơn, như thể họ đang nói về việc bắt đầu buổi biểu diễn.
Một số nhân viên bảo vệ trong bộ đồ đen, cầm bộ đàm, huấn luyện có tổ chuwac mà đi ngang qua.
Mạnh Thính Chi bước sang một bên trong tiềm thức, đôi mắt của Hoàng Đình chợt lóe sáng, cô ta lắc cánh tay của mình, chỉ về phía cô và Chu Du.
"Đội trưởng an ninh có đẹp trai không? Anh ta có quan hệ tốt với bạn trai tôi, các cậu có thể ăn cái này không? Tôi có thể nhờ bạn trai của tôi đưa WeChat."
Chu Du quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Đội trưởng đội an ninh chỉ còn lại bóng lưng cao lớn, còn chợt lóe qua, có quỹ mới biết anh ta có đẹp trai hay không, ở một nơi như quán bar cũng khó nói.
"Bạn trai quen? Bạn trai của cậu cũng là người của hộp đêm?" Chu Du cong môi, cố tỏ ra khéo léo.
"Không, anh ấy đang kinh doanh, cậu biết đấy, là một doanh nhân có rất nhiều bạn bè."
Hoàng Đình nghiên sang bên cạnh, thắp sáng chiếc túi dây xích thư trên vai, "Chiếc túi này cũng là anh ấy nhờ người bạn ở Hong Kong mua cho tôi, nội địa hiện tại vẩn chưa có.
"
Hoàng Đình nhìn Mạnh Thính Chi, như thể cô nên phản ứng vào lúc này.
Mạnh Thính Chi thưởng thức nó một cách tượng trưng trong vài giây.
"Khá xinh đẹp."
Chu Du trong nhà điều kiện tốt, công nhận là ký túc xá bọn họ hiểu biết nhất về hàng xa xỉ, cười khan nói: "Trên mạng nói bạn gái nhà giàu thế hệ thứ hai thích, nhất là mang theo túi của nhãn hiệu này, rất chân thật.
"
Hoàng Đình khả năng nghe thấy lời chế giễu, nhưng gió xuân kiêu hãnh, cô ta lại lười nghiên cứu kỹ.
Trái lại, đúng chỗ ngứa mà khiêm tốn.
"Cái gì thế hệ thứ hai giàu có, anh ấy là tự mình khởi nghiệp."
Nói xong, ánh mắt lại rơi vào Mạnh Thính Chi, Mạnh Thính Chi thở dài, chỉ có thể thờ ơ trả lời, "Thật lợi hại."
Chất giọng của cô thanh lãnh, có kết cấu sa tanh mềm, ngay cả khi giọng nói đang nói dối, vẫn có cảm giác như thật.
Vốn dĩ bạn trai mới rất xuất sắc, Hoàng Đình đắc ý quá mức, đem bạn trai cũ của Chu Du khắp nơi ném gạch để thu hút ngọc.
Vào năm hai lần đó đã mời các cô trong kí tức xá đến Tương Kiều cư ăn, không lâu sau đã cùng Chu Du, còn nói các cô gái trong Học viện Mỹ thuật của họ thực sự yêu thích sự phù phiếm như lời đồn đại.
"Kỳ thật, người đàn ông tiêu tiền cho cậu có thể không yêu cậu, nhưng người đàn ông không muốn tiêu tiền cho cậu càng nhất định không yêu cậu, Chu Du, cậu nhất định sẽ tìm được thứ tốt hơn!"
Câu nói nổi tiếng về độc canh gà đượ ném ra, vòng tay ôm cổ Chu Du một cách trìu mến, đôi mắt lướt quanh một cách khéo léo, Hoàng Đình hỏi Chu Du rằng cô có thích ai ở đây không, tất cả đều là huynh đệ của bạn trai cô ta.
Chu Du quay đầu, đảo mắt trong bóng tối.
Mạnh Thính Chi dùng ngón tay chặn chiếc cốc, một chiếc chai thủy tinh màu nâu sẫm chọc vào mu bàn tay trắng nõn của cô, cô dời chiếc cốc ra, nói với người đàn ông đang cầm chai, "Tôi không thể uống rượu."
Người đó cũng dễ nói chuyện, anh ta cầm chai nước ngọt không cồn đưa cho cô, chuyển vị trí ngồi cạnh Mạnh Thính Chi, nói chuyện một cách tự nhiên.
Mạnh Thính Chi không biết tại sao sự tò mò của nhiều người về sinh viên nghệ thuật lại bắt đầu với những người mẫu khỏa thân.
"Cô thực sự vẽ người mẫu khỏa thân? Đã vẽ cả người mẫu nam và nữ?"
Mạnh Thính Chi mím môi, trả lời một cách không quan tâm, "Họa qua."
Người nọ khoa trương mà "A" một tiếng, đủ tò mò nói: "Vậy cô có cảm thấy xấu hổ không? Cứ việc trước mặt cởi ra? Thật sự không có mặc quần áo sao? Nam nữ đều giống nhau?"
" Đó chỉ là tác nghiệp mà thôi."
Mạnh Thính Chi nhanh chỗng đỡ không được, dùng ánh mắt hướng Chu Du xin giúp đỡ.
Bạn trai của Hoàng Đình thạt nhìn thực là người làm ăn.
Một thân khóe léo đưa đẩy kính, không thể được thể hiện một cách sống động như vậy nếu không chạm vào nó trong vài năm.
Từ một góc độ nào đó, anh ta và Hoàng Đình khá hợp nhau.
Họ là kiểu người đầu tiên kết bạn trước, bất kể họ có chân thành đến đâu.
Sự tình liền xuất hiện với bạn của anh ta.
Mạnh Thính Chi bị Chu Du kéo lên sân khấu để tham gia bầu không khí vui vẻ một lúc, khi quay lại, một người đàn ông mặc áo sơ mi có logo và hai dây xích phóng đại lủng lẳng trên cổ tiến đến chỗ anh ta.
Một chai rượu không rẻ được đặt trên bàn, người đàn ông dây xích cười khẩy, hất cằm về phía Mạnh Thính Chi.
"Em gái, kết bạn đi?"
Mạnh Thính Chi rùng mình, chưa kịp nói gì thì bạn trai của Hoàng Đình đã chào cô, đưa một điếu thuốc.
Trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên thích thú, anh ta nở nụ cười đắc ý: " Vương ca! Vương