Editor: SQ
_____________________
Ánh trăng của em không bao giờ rơi xuống
Hôm đám cưới của chị họ, trời chưa sáng, Mạnh Thính Chi đã bị Nguyễn Mỹ Vân kéo ra khỏi chăn.
Kết hôn là sự kiện trọng đại của đời người, thân thích họ hàng có mặt đầy đủ, hai gia đình quây quần trò chuyện, trẻ con chạy qua chạy lại.
Mạnh Thính Chi suýt bị một trong mấy đứa trẻ đụng trúng, cô tránh sang bên, đi đến một chỗ yên tĩnh lấy điện thoại ra.
Tối hôm qua Trình Trạc không gọi cho cô, cũng chưa trả lời tin nhắn của cô.
Nhưng ở khung tin nhắn của Hứa Minh Trạch hiện một chấm đỏ.
Hứa Minh Trạch: “Tối qua em có bị trật chân không?”
Người đỡ Mạnh Thính Chi dậy ở quảng trường Bảo Đại vào tối hôm qua chính là Hứa Minh Trạch, ban đầu anh còn muốn đưa Mạnh Thính Chi về nhà, nhưng Mạnh Thính Chi không đến mức trật chân, lúc đứng lên vẫn có thể đi được, vậy là từ chối khéo.
Mạnh Thính Chi gõ chữ trả lời: Em không sao, cảm ơn đàn anh đã quan tâm.
Lúc tiệc cưới sắp kết thúc, Mạnh Thính Chi mới nhận được cuộc gọi từ Trình Trạc, anh nói xin lỗi, tối qua điện thoại có vấn đề.
Chưa nói được mấy câu, bên kia điện thoại có người đang gọi anh, nghe như giọng của đàn ông trung niên, Mạnh Thính Chi rất hiểu chuyện bảo anh đi xử lý việc, có gì thì khi nào gặp hẵng nói.
Mùa đông năm ngoái ở Tô Thành không có tuyết như dự báo thời tiết, hanh khô se lạnh, sau tiết lập xuân thì trời đổ mưa, trời ẩm thấp, ban đêm nhiệt độ xuống thấp, tầng sương xuân mỏng manh lượn lờ trong không khí.
Mạnh Thính Chi đứng ở cổng nhà hàng hóng gió chốc lát.
Mạnh Vũ đi ngang qua đó, híp mắt nhìn thấy Mạnh Thính Chi đứng cạnh bồn cây cao cao.
Anh lùi lại, gọi cô vào trong.
Anh nhét hết mấy bao lì xì hôm nay lấy được lúc đón dâu vào túi áo khoác của Mạnh Thính Chi, nói: “Tìm nãy giờ không thấy em đâu, không giành không giật, khi nào thứ tốt mới đến lượt em được hả? Chê lì xì không nhiều?”
Phong tục ở đây là nếu chưa kết hôn thì vẫn tính còn nhỏ, vẫn được lì xì, nhưng Mạnh Thính Chi ngại tham gia trò này, nếu như không ai nhớ, cô cũng sẽ không tự nhắc đến.
Mạnh Thính Chi mở mấy bao lì xì ra, bao nào cũng có từ ba đến năm tờ màu đỏ [1].
[1] tờ tiền màu đỏ là 100 tệ ~ 350.000 đồng
Một số tiền cực “ngon nghẻ”.
Mạnh Thính Chi cười hiền lành: “Cảm ơn anh nhiều.”
Mạnh Vũ xoa nhẹ phần tóc ở gáy cô, cười nói: “Ơn nghĩa gì, ngốc gì mà ngốc thế không biết.”
Gặp lại Trình Trạc là vào hai ngày sau.
Hơn nửa tháng không gặp, cho dù Trình Trạc đóng sầm cửa xe, phong trần đến đây, mặt mũi trông mệt mỏi, Mạnh Thính Chi cũng vẫn có một bữa ăn hết sức vui vẻ.
Trên đường, điện thoại của Trình Trạc lại vang lên.
Hôm nọ anh nói điện thoại có vấn đề, không nói cụ thể là vấn đề gì, nhưng bây giờ anh đang dùng điện thoại mới, có thể đoán được rằng vấn đề lần đó không hề nhỏ.
Anh nghe máy, giọng trầm thấp, nói qua loa vài câu chẳng hạn như biết rồi rồi cúp máy, liếc nhìn tô mì ramen, không thấy muốn ăn nữa, một lát sau ngước mắt nói với Mạnh Thính Chi: “Anh phải đến bệnh viện, chị họ anh gặp chút chuyện.”
Vẻ thất vọng trên mặt chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng đã bị Trình Trạc nhìn thấy, môi khẽ mấp máy, đang định nói vậy em tự về nhà, Trình Trạc đã hỏi cô trước, “Tối nay có bận gì không?”
Cô lắc đầu: “Dạ không.”
Trình Trạc đưa tay ra, ngón tay thon dài xòe ra, cô không chút do dự đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Ngay sau đó, được nắm chặt.
“Anh đưa em đi cùng.”
Lòng bàn tay của anh nóng hổi, bao bọc trọn vẹn bàn tay cô, Mạnh Thính Chi nhoẻn môi cười nhẹ, gật đầu.
Trên đường, Trình Trạc lái xe, nói sơ qua về những gì đã xảy ra trong nhà họ Trình gần đây, cô mới biết được dạo này anh bận việc gì, đúng là không thể nói rõ trong vài ba câu qua điện thoại.
Về cái chết đột ngột của chồng của Tiết Diệu, bước đầu xác định nguyên nhân là do uống thuốc ngủ tự tử, nhưng một người bệnh đi lại không tiện, ngay cả ba bữa cơm hằng ngày cũng cần có điều dưỡng của bệnh viện ở cạnh giúp đỡ thì lấy đâu ra nhiều thuốc ngủ đến thế?
Trích xuất camera trong nửa tháng gần đây, thấy được Trình Thư Dư từng đến bệnh viện điều dưỡng.
Chuyện lập tức trở nên phức tạp.
Đám cưới của Hạ Hiếu Tranh và Trình Thư Dư cũng không thể không hoãn lại, tin tức nhanh chóng bị đ è xuống, để không ảnh hưởng đến giá cổ phiếu, lý do được đưa ra là tình hình kinh doanh của thị trường nước ngoài mới thành lập đầu năm nay không ổn định, cần người phụ trách trực tiếp có mặt để kiểm soát.
Bên kia cánh cửa, một giọng nữ lanh lảnh vang lên
“Con đã nói là không phải con rồi! Tự anh ta muốn chết, liên quan gì đến con, con chỉ đến đó bảo anh ta phải canh chừng vợ mình đàng hoàng, đừng xuất hiện trong cuộc sống của con với Hạ Hiếu Tranh nữa!”
“Nếu con thật sự muốn giết người, thì không phải là cái tên tàn phế đó, con muốn Tiết Diệu chết!”
Một giọng nam trung niên ngắt lời: “Câm miệng! Bộ chị nghĩ rắc rối chị gây ra chưa đủ phiền hả?”
Một đòn cảnh cáo giáng thẳng xuống đầu, mọi cay nghiệt cũng tan biến theo.
Trình Thư Dư hạ giọng theo tiếng nghẹn ngào, khóc nấc cầu xin: “Bố ơi, anh ấy muốn dẫn ả đàn bà kia cùng ra nước ngoài, bây giờ cô ta mất chồng, Hạ Hiếu Tranh còn yêu cô ta đến thế, chắc chắc anh ấy không bao giờ quay lại nữa, tại sao chú hai còn cử anh ấy ra nước ngoài ngay vào lúc này chứ, còn đám cưới của con thì sao? Đến lúc đó tất cả mọi người ở Tô Thành đến xem trò cười của con, con phải làm sao đây……”
“Con tưởng con làm trận làm thượng tới giờ người ta cười chưa đủ hả? Thằng đó với người phụ nữ kia có phải mới một hai năm nay đâu? Biết bao thanh niên tốt hơn hẳn, con hiếu thắng cứ phải chọn thằng đó cho bằng được, mới bị như ngày hôm nay.”
Trình Thư Dư im lặng giây lát, như bừng tỉnh trở lại, lạnh lùng chế nhạo: “Bây giờ thì bố biết trách con rồi? Nhưng hai năm nay, nếu không nhờ có Hạ Hiếu Tranh, nhà mình đừng mơ được lên tiếng trong hội đồng quản trị! Nếu hai đứa con trai của bố có chí tiến thủ, con cũng đâu thể như ngày hôm nay!”
Tiếng cãi nhau của hai bố con mỗi lúc một lớn hơn, giọng điệu sắc bén, gần như xé mặt nhau.
Trong lúc giằng co, một giọng nữ ung dung vang lên hòa giải, buồn bã cất lời:
“Thôi được rồi, hai bố con đừng cãi nhau nữa, bây giờ cãi mấy chuyện này có ích gì, lát nữa Trình Trạc đến thì nói rõ cho nó biết, dù cho chuyện này không giải quyết được thì cũng không thể để ông nội con tức giận.”
……
Tay bị người phía sau kéo lại, Trình Trạc dừng chân, không tiếp tục đi về phía cửa nữa, quay lại hỏi Mạnh Thính Chi: “Sợ không?”
Không biết phải nói thế nào.
Chỉ là khi nghe thấy âm thanh trong phòng bệnh, cứ như đó là một thế giới ăn thịt người kỳ quái, một khi