Editor: SQ
_____________________
Đều là điều vượt ngoài sức tưởng tượng
[1] từ tiếng Trung là “宿命感” (tiếng Anh là Fatalism): mọi chuyện sẽ xảy ra như số mệnh đã sắp đặt, và con người không thể làm gì khác hơn.
Mạnh Thính Chi bỗng bật khóc nức nở cũng làm Nguyễn Mỹ Vân hoảng hốt, bà tưởng rằng con gái đã phải chịu rất nhiều ấm ức ở trường, vội rút khăn giấy lau cho con.
Sự day dứt giống như một lỗ thủng nhỏ vô tình bị tạo nên, rồi càng lúc càng to hơn dưới áp lực từ cảm xúc.
Mạnh Thính Chi từ nhỏ đến lớn chưa từng mất bình tĩnh, Nguyễn Mỹ Vân cũng không có kinh nghiệm dỗ con, tay chân luống cuống, giọng lúc thì cao lên lúc thì hạ thấp.
“Ở trường có người nói gì con đúng không? Mạnh Thính Chi, mẹ nói con biết, con chả việc gì phải khiêm tốn, cậu ta giàu lắm đúng không? Con đi nói với mấy người đó cho mẹ! Nhà mình không thua kém gì đâu! Nhà mình không thiếu tí tiền đó!”
Nói xong một tràng vẫn chưa thấy hết tức, Nguyễn Mỹ Vân lập tức lấy điện thoại, nói là làm ngay.
“Gọi cho Mạnh Vũ, cậu ta lái chiếc nào? Nhà mình cũng mua, đâu phải không có tiền! Mua luôn!”
Trong nhà trống hoác, chỉ có giọng nói với đề xi ben cao chạm nóc nhà của Nguyễn Mỹ Vân.
Bà gọi cho Mạnh Vũ.
Bên kia nhanh chóng bắt máy, Nguyễn Mỹ Vân đứng chống nạnh trong phòng khách, cộc cằn nói: “Mạnh Vũ, cái chiếc khơ níc sai cơ gì mà vừa đen thui vừa thấp lè tè đó, chiếc đó bao nhiêu, mua cho em con một chiếc!”
Vài giây sau, Nguyễn Mỹ Vân vẫn đang chống nạnh, nhưng vẻ mặt thì dần đơ ra.
“Hả?”
“Mấy……mấy ngàn vạn hả?”
Mạnh Thính Chi vẫn còn rớm nước mắt, nghe vậy thì cười phụt ra tiếng, cô cắn môi, thấy vẻ ngạc nhiên của Nguyễn Mỹ Vân, cố gắng cho mẹ một đường lui.
“Mẹ đừng cứ chuyện gì cũng làm phiền anh họ nữa, con không lái được kiểu xe đó, con mới lái một lần đã đụng hỏng rồi.”
Nguyễn Mỹ Vân hắng giọng rồi cúp điện thoại của Mạnh Vũ, từ từ quay đầu lại nói: “Vậy hả, mẹ nhìn ảnh thấy cái xe đó cũng chả có gì tốt, chắc ngồi được hai người thôi đúng không? Nói thật thì thấy không hữu dụng mấy.”
Mạnh Thính Chi đáp: “Dạ.”
“Mà con cũng thật tình, có người yêu mắc gì phải giấu giấu giếm giếm, cả mẹ mà con cũng không kể? Nhà cái cậu đó giàu nứt vách thì sao chứ, nhà mình cũng đâu thua kém, con cứ giữ tâm thái bình thường yêu đương thôi, đâu có mắc nợ gì ai?”
Nói xong, Nguyễn Mỹ Vân xách túi đồ ăn định vào nhà bếp, đi gần đến cửa thì dừng lại hỏi: “Cậu đó là người Tô Thành?”
Mạnh Thính Chi đã bình tĩnh lại, chỉ là mắt vẫn còn hơi đỏ, bị hỏi đột ngột, một giây sau cô mới gật đầu: “Dạ.”
Nguyễn Mỹ Vân: “Gốc gác ở Tô Thành luôn?”
Mạnh Thính Chi: “Dạ.”
Nguyễn Mỹ Vân: “Cậu ta phải con một không?”
Mạnh Thính Chi: “Phải.”
Nguyễn Mỹ Vân: “……”
Ban đầu còn định bắt bẻ đối phương, nào ngờ chẳng bắt được điểm nào, Nguyễn Mỹ Vân bĩu môi, bực bội nói: “Vậy cũng có gì ghê gớm, nhà mình cũng vậy chứ bộ.”
Mạnh Thính Chi đứng tại chỗ, một lúc sau mới nhận ra lúc nãy mẹ có ý giữ chút thể diện cho mình, cô dở khóc dở cười, môi cong lên, trong lòng tuy ngột ngạt nhưng thật sự ấm áp.
Nhưng chuyện này không trôi qua nhanh như thế.
Những lời bàn tán trong khoa Mỹ thuật vẫn chưa dừng lại, nhưng chiều hướng của dư luận đã thay đổi chút ít, ai cũng ngạc nhiên khi biết Mạnh Thính Chi được gắn mác giản dị thanh cao thực chất lại là “phú bà” người gốc Tô Thành.
“Giải tán được rồi đó, đừng có ghen ăn tức ở nữa, bản thân người ta vừa giàu vừa đẹp, có bạn trai chạy xe xịn là chuyện thường ngày ở huyện thôi mà?”
“Hơn hẳn hot girl nào đó của khoa Mỹ thuật hay đeo túi pha ke câu được rùa vàng, ít nhất người ta đeo túi thật, bạn trai có tiền cũng là thật, đâu giống hot girl nào đó đeo túi pha ke nè, câu được rùa vàng pha ke luôn nè, gì cũng pha ke hết nè.”
“Mạnh Thính Chi khiêm tốn quá chứ, nếu chuyện này không bị tuồn ra, có khi người ta chẳng buồn muốn để người khác biết nhà mình có tiền, bạn trai thì cực giàu đâu, không phải thanh cao chứ là gì nữa?”
“Bây giờ vẫn còn chửi đông chửi tây kia kìa, hoặc là ganh tị hoặc là ghen ăn tức ở, bộ thừa nhận người ta xuất sắc về mọi mặt, vào phòng tranh bằng năng lực khó khăn lắm hả?”
“Học chung lớp với cậu ấy, bốn năm đại học, Mạnh Thính Chi đứng đầu về chuyên cần trong lớp bọn tôi, làm bài thi toàn diện chưa bao giờ rớt khỏi top 3, không được nhiều giải thưởng là vì phong cách của cậu ấy khá cố định, không màng danh lợi, không đi thi vì giải thưởng, cũng từng từ chối rất nhiều cơ hội, mấy chuyện này đi hỏi thăm là biết ngay, cậu ấy thực sự là một cô gái rất ngoan hiền rất có học thức, chắc chắn không phải trà xanh mưu mô như mấy người hóng chuyện bậy bạ đồn bậy bạ đâu.”
……
Sau khi Đặng Duệ biết chuyện thì gấp gáp gọi cho Mạnh Thính Chi, lúc đó Mạnh Thính Chi đang mở quà trong phòng thay đồ ở khu căn hộ Chẩm Xuân.
Hoàng hôn tỏa ánh vàng, hợp với bóng cây tạo thành một bức tranh sơn dầu tả thực trên cửa sổ.
Phòng thay đồ có không gian mở rất to, to đến mức trông có phần trống trải và lạnh lẽo vì thiếu nữ chủ nhân.
Cô không có nhiều đồ ở đây.
Có một lần, Trình Trạc đi lên lầu sau khi bơi xong, chiếc mũ trùm rộng của áo choàng tắm màu xanh đậm đè phần tóc đen ướt đẫm trước trán, vẻ mặt lãnh đạm, anh dựa vào một bên, nhìn cô gấp chiếc áo len đã mặc lại rồi bỏ vào túi du lịch cỡ nhỏ.
“Coi chỗ anh là khách hạn hay sao mà xách túi đến xách túi về?”
Mạnh Thính Chi cắn môi, xoay người lại, nở một nụ cười tinh nghịch: “Đâu chỉ thế, còn ngủ miễn phí nữa.”
Anh đi đến, đè cô vào cửa kính mà hôn.
“Ngủ với ai?”
Mạnh Thính Chi “úi” một tiếng, nhưng chưa kịp nói bất kỳ câu nào.
Môi lưỡi hung hãn tiến vào, cô vòng tay qua vai và cánh tay anh để đáp lại, những giọt nước tích tụ trên tóc anh nhỏ xuống, một giọt lạnh lẽo dừng giữa chân mày của cô.
Cái thấm lạnh xuyên thẳng đến tim, chợt sinh ra cảm giác về số phận không thể tránh khỏi.
Cô thẫn thờ ngẩn người.
Môi hơi đau nhói, bị anh cắn.
“Hít thở.” Anh nói với tiếng cười khẽ bằng mũi: “Ở với em có ngày ngạt thở chết mất.”
Mạnh Thính Chi vội vàng thôi suy nghĩ, hoàn hồn lại, hít sâu một hơi, lồ ng ngực phập phồng.
Anh cởi mũ trùm đầu xuống, lấy chiếc khăn bên cạnh lau mái tóc ướt, nhìn phòng thay đồ trông có vẻ lạnh lẽo một lúc, rồi quay sang nói với Mạnh Thính Chi: “Em để lại ít đồ ở đây đi, không thì cứ trống hoác, cứ cảm thấy như em không bao giờ quay lại nữa.”
Mạnh Thính Chi không biết phải để gì lại đây, bình thường cô chỉ mang vài bộ quần áo, đúng như anh nói, thật sự coi chỗ này là khách sạn, xách túi đi đi về về.
Lần trước anh về nước chưa ở lại được bao lâu đã phải đi tiếp, nhưng quà cáp thì gửi về rất nhiều, túi giấy và hộp quà chất thành đống trong phòng thay đồ, lúc bước vào, Mạnh Thính Chi không tìm được chỗ đặt chân.
Điện thoại nằm trên ghế da màu đen.
Cô mở một chiếc khăn lụa có hoa văn độc đáo ra, ngắm một lúc, rồi đặt sang một bên, cúi người chồm đến chỗ điện thoại nói với Đặng Duệ: “Đừng nói với anh ấy, anh ấy bận lắm, cũng không về được, với cả cũng không phải chuyện gì to tát, đã xử lý ổn thỏa rồi đấy thôi.”
Đặng Duệ im lặng vài giây, rồi tận tình quan tâm: “Vậy cô Mạnh có cần tôi làm thêm gì không? Tôi biết hết những người phụ trách bên câu lạc bộ nghệ thuật.”
Mạnh Thính Chi nghĩ ngợi rồi nói: “Không cần đâu, anh đừng căng thẳng, dù sau này Trình Trạc biết thì cũng không trách anh đâu, em bảo đảm.”
“À phải, thư ký Đặng, anh biết thư ký đi cùng anh ấy đến Mỹ là ai không?”
Đặng Duệ: “Wendy, trưởng phòng thư ký của chủ tịch Trình, sao vậy cô Mạnh?”
“Ồ.” Mạnh Thính Chi nhàn nhạt đáp lại, mở một chiếc hộp màu cam khác, rút dây mở chiếc tú mềm đựng