Editor: SQ
_____________________
Không khác gì một cơn mưa bão khác trút xuống
Bên cạnh Vũ Thủy Tập là một tiệm hoa.
Chủ tiệm ngoài ba mươi, chồng mất cách đây vài năm, sống cùng với con trai đang học tiểu học.
Bình thường khu Ngô Đồng không nhiều người qua lại, ngoài khách quen thì rất ít người trực tiếp đến cửa hàng mua hoa, phần lớn khách chỉ đặt trực tuyến.
Cho nên việc bán buôn lúc bận lúc nhàn.
Những khi chủ tiệm bận không ngơi tay, Mạnh Thính Chi cũng sẽ sang phụ tỉa lá, làm ít việc cơ bản, thi thoảng cũng được chủ tiệm tặng hoa cho, cô không từ chối được, xem như có qua có lại.
Nhưng vì đứa con trai ngốc của mình lần nào cũng phải vật lộn với bài tập về nhà, thường xuyên phải nhờ Mạnh Thính Chi chỉ cho, chủ tiệm luôn cảm thấy Mạnh Thính Chi phải chịu thiệt thòi lớn khi làm hàng xóm với mẹ con mình.
Hôm nay, Mạnh Thính Chi cắt hoa hồng bị đâm trúng gai lần thứ ba, chủ ngồi bật dậy từ phía sau quầy.
“Thôi được rồi, họa sĩ lớn à, cắt nữa hai tay em lỡ bị gì thì chị không đền nổi đâu, hôm nay một bó nhỏ đó là được rồi, em cứ để đó đi, lát nữa chị làm cho.”
Mạnh Thính Chi ấn ngón cái vào vết thương chảy ít máu trên ngón giữa, cơn đau buốt ngắn ngủi đó khiến cô bừng tỉnh từ cơn mê man.
Cô đặt kéo xuống, đi rửa tay.
Di động đặt nằm ngang trên quầy đang chiếu bộ phim truyền hình ăn khách gần đây của Triệu Uẩn Như, mưa to tầm tã, nam chính lái xe như điên trong mưa vì nữ chính.
“Thời buổi này người giàu thật sự liều mạng vì tình yêu hả trời?”
Chủ tiệm là chị Phương bĩu môi, không tin lắm, quay lại nhìn Mạnh Thính Chi đang bước ra từ trăm hoa đua sắc.
“Hôm nay em sao thế? Cứ lơ mơ thôi, phòng tranh làm ăn không tốt?”
Mạnh Thính Chi rút khăn giấy lau tay, cười nói: “Có tốt bao giờ đâu?”
Chị Phương quay đầu chỉ vào bức tường phía bên kia, “Hễ vui là tặng tranh miễn phí như em ấy hả, làm ăn khấm khá mới lạ.”
“Ò, chị nói vậy em mới nhớ, em hứa vẽ tranh minh họa cặp đôi cho Châu Châu mà chưa vẽ nữa.”
Châu Châu chính là con trai của chủ tiệm hoa.
Nhắc đến con trai là chị Phương chẳng thể vui nổi, ngón tay ấn vào màn hình, cuộc trò chuyện lãng mạn gợi tình của đôi nam nữ chính trên màn hình đột nhiên im bặt, “Em đừng chiều nó nữa! Mới tí tuổi đầu mà đã biết thích bạn gái trong lớp rồi.”
Mạnh Thính Chi: “Nhưng đã hứa với trẻ con thì không được nói dối.”
“Em nghĩ thử sao nó vào được top 10 của lớp?” Chị Phương hừ một tiếng rồi nói: “Do cô bé Manh Manh trong lớp nó nói không thích chơi với bạn ngốc! Chuyện khác thì dở, chứ dậy thì sớm thì thằng con chị thực sự đứng nhất, hôm nọ nó còn tới hỏi chị, anh Minh Trạch với chị Chi Chi có phải là bạn trai bạn gái không mẹ? Chị hỏi nó, con biết bạn trai bạn gái là gì không mà hỏi vớ vẩn, vậy mà nó trả lời đâu ra đấy lắm nhé.”
“Anh Minh Trạch hay đến tìm chị Chi Chi, con học xong cũng muốn chơi với Manh Manh, con thích Manh Manh, suy ra anh Minh Trạch thích chị Chi Chi.”
“Vậy là chị nói với nó, có rất nhiều anh đến tìm chị Chi Chi của con, Manh Manh không chỉ chơi với một mình con, chị Chi Chi không thích anh Minh Trạch, Manh Manh cũng không thích con, nhanh cái tay làm cho xong bài tập đi nhé Phương Châu, đừng có cả ngày ngồi nghĩ chuyện đâu đâu nữa, chu choa, thằng nhỏ tức quá bỏ cơm chiều luôn.”
Mạnh Thính Chi cười khúc khích.
Hai mẹ con này xử sự với nhau không giống mẹ con chút nào, nói chung là rất dễ thương.
Mạnh Thính Chi bị chị Phương nhét cho mấy cành hồng Diana, quay về phòng tranh.
Cho nước vào bình hoa thủy tinh, đặt trên bàn ở nơi râm mát.
Trên kệ rượu lại có thêm một chai mới, chính là chai rượu nho mang về từ nhà hàng Đất Sét Đỏ vào tuần trước, thời gian uống là tuần trước, địa điểm uống là trước cổng Tam Sinh Hữu Tín.
Tối hôm đó, khi anh hỏi câu “Em còn muốn nói cho anh biết không?”, Mạnh Thính Chi như bừng tỉnh, ấn tắt máy.
Cô đang theo đuổi điều gì chứ? Nói cho anh biết cũng không còn ý nghĩa gì.
Bây giờ cô sống rất tốt, không còn là Mạnh Thính Chi mười sáu tuổi nhạy cảm tự ti nữa, có lẽ vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi quá khứ, nhưng đã học được cách nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực hơn.
Mấy hôm nay, Chu Du và Thi Kiệt cãi nhau đòi chia tay.
Mẹ của Thi Kiệt bị bệnh, anh định nghỉ việc về quê chăm sóc mẹ, Chu Du muốn đi cùng anh, anh không chịu, cãi nhau rồi nói muốn chia tay với Chu Du, Chu Du suýt tức chết.
Lời an ủi của cô khiến Chu Du không khỏi ngạc nhiên.
“Chi Chi, cậu còn nhớ năm ngoái lúc Tôn Thục Thục và Tiền Minh chia tay, mình nói đáng lẽ ngay từ đầu cậu ấy đã không nên quen Tiền Minh, cậu nói có thể là vì thích thật, cho nên dù biết cơ hội rất mỏng manh cũng vẫn muốn thử.”
Nghe thấy lời mình nói trước đây, Mạnh Thính Chi sững sờ, theo giọng nói của Chu Du, cứ như nhìn thấy chính mình trong quá khứ đang đứng trước mặt mình.
Đêm không trăng không sao, bầu trời đen như mực không tan nổi, mới sang chiều mà trời đã tối sầm, gió mưa ập đến, lúc này trời đổ mưa.
Tiếng mưa rất lớn.
Giống như hết thau nước này đến thau nước khác đổ mạnh xuống nóc nhà, căn nhà lập tức trở thành một không gian khép kín và ẩm thấp, tiếng nước chảy rầm rầm vây kín xung quanh, xen giữa là tiếng sấm sét nặng nề dữ dội.
Trong một thoáng chớp mắt, nhà cúp điện.
Ánh sáng mất đi rất nhanh, rồi sáng trở lại.
Khi chìm vào bóng tối, vẻ mặt cô dịu dàng, đôi mắt như mặt hồ tĩnh lặng, trong vắt như phản chiếu vầng trăng tròn, cô từ tốn trả lời câu hỏi của Chu Du trong điện thoại.
“Vì mình bỗng nhận ra, khi không yêu bản thân đủ nhiều, người ta sẽ cảm thấy rằng đau khổ và hi sinh cho người khác chính là tình yêu.”
“Thật ra không phải thế đâu, tình yêu không nên khó chịu như thế.”
Tiếng mưa hòa với giọng nói dịu dàng của cô, như một tiếng ồn trắng có tác dụng xoa dịu.
Chu Du im lặng một lúc, như thể bừng tỉnh, thấp giọng đáp lại: “Đúng, đáng lẽ không nên khó chịu như thế, nhưng bây giờ mình với anh ấy ai cũng khó chịu.”
Hai cô trò chuyện thêm chốc lát nữa,Mạnh Thính Chi an ủi thêm vài câu, Chu Du cũng đỡ buồn hơn, cô bạn định đi tìm Thi Kiệt lần nữa để nói chuyện, lúc này đề tài mới xem như kết thúc.
Sấm sét bên ngoài lớn hơn.
Chu Du sợ hãi nói: “Chi Chi, tụi mình cúp máy trước đi, nói chuyện sau, thời tiết này gọi điện thoại bị sét đánh mà hả? Cậu ở lại phòng tranh đi nha, về nhà đi đường cẩn thận đó.”
“Ừa, nói chuyện sau.” Mạnh Thính Chi mỉm cười đồng ý, cúp máy.
Xung quanh trở nên trống rỗng dưới tiếng mưa nặng hạt.
Nụ cười bên môi cô chầm chậm biến mất, cô bỗng nhớ đến năm kia, ở thành cổ Vân An cách đây 300 km, cũng từng có một đêm bão táp mưa sa thế này.
Phòng khách sạn tối om sau khi cúp điện.
Cô đi chân trần, bất cẩn đụng vào bàn trà, có một người ôm cô để cô ngồi lên đùi, hơi rượu ấm nóng thấm qua lớp áo mỏng, giọng nói êm tai đó mập mờ hỏi cô đau ở đâu.
Mưa quá lớn, Mạnh Thính Chi không định đội mưa về nhà, cô nhắn tin cho Nguyễn Mỹ Vân báo tối nay không về, bảo mẹ không cần để cửa.
Mở tủ lấy ra một cốc nến thơm làm vào tháng trước, châm lửa cho bấc nến bằng chiếc bật lửa có viên ngọc lục bảo cạnh lỗ bơm gas.
Một vầng sáng vàng nhạt run run, chiếu sáng cả không gian phòng tranh.
Cô lật xem những bức tranh minh họa trong đơn hàng của nhà xuất bản, đã sắp đến ngày giao, cô kiểm tra lại trong bần thần.
Đột nhiên, con mèo nhà bên phát ra một loạt tiếng động, kêu meo meo oai oái.
Mạnh Thính Chi nhớ hôm nay chị chủ tiệm hoa cạnh nhà dẫn con trai về nhà ngoại gặp họ hàng, con mèo đen mà chị ấy nuôi thích lang thang khắp nơi, chắc là bây giờ mắc mưa nên muốn về nhà.
Nhưng tiệm hoa đóng kín cổng, không vào được.
Mưa to xối xả.
Mưa gần như kéo dài suốt đêm.
Mạnh Thính Chi mở chiếc dù mỏng trong tay, vải dù bị nước mưa đập mạnh vào, gần như không che chắn nổi.
Khi cô tìm thấy cửa nhà bên cạnh, tiếng mèo kêu càng thêm thảm thiết và rõ ràng hơn.
Cô bật tính năng đèn pin trong điện thoại, hơi cúi người, chiếu đèn vào.
Con mèo đen nhỏ co ro trong thùng giấy ướt.
Không biết có phải bị thương hay không mà nó cứ kêu mãi.
Mạnh Thính Chi muốn bế nó ra ngoài, một tay lắc cây dù, tay kia đưa ra, nhẹ giọng dỗ dành: “Mèo con, qua đây nhanh.”
Không ngờ con mèo đó bỗng nhảy ra, bất thình lình hất đi cây dù của cô.
Từ đầu đến chân lập tức lộ ra dưới mưa, cô không mở mắt nổi.
Nhưng dầm mưa chỉ là chuyện trong giây lát.
Ngay sau đó, có gì đó bao phủ cô lại hoàn toàn, cô đột ngột ngẩng đầu lên, nước mưa lạnh lẽo trên mặt trượt dài từ tóc xuống chiếc cổ thon thả và trắng trẻo, ánh mắt di chuyển từ khung dù màu đen trên đầu xuống dưới.
Một gương mặt không thể nào ngờ, mới nhìn thấy trong giấc mơ gần đây nhất, bất ngờ ập vào tầm nhìn của cô.
Không khác gì một cơn mưa bão khác trút xuống.
Mạnh Thính Chi chợt không nói nên lời, ngơ ngác ngửa đầu nhìn anh đang che dù cho mình, thậm chí không biết đã trôi qua bao lâu, suy nghĩ không còn bị trói buộc, rồi thẫn thờ nhìn cơn mưa mãi không ngớt này.
Một lúc lâu sau mới lên tiếng.
“Sao anh ở đây……”
Anh rất bình tĩnh, dù vẫn cầm nghiêng để che cho cô, nói cực kỳ thản nhiên: “Đến tránh mưa.”
Ba chữ nói rất rõ ràng dõng dạc, sau khi nghĩ đi nghĩ lại trong đầu, Mạnh Thính Chi mới nhận ra có gì đó không ổn.
Cô dừng chân, đứng trước cửa phòng tranh, sắp sửa đẩy cửa ra, tưởng như đang nằm mơ nên quay lại nhìn Trình Trạc – mang theo hơi ẩm từ cơn mưa, hàng mi dài đen nhánh và ươn