Mạnh Thính Chi đã quen với việc ngủ yên, đêm nay trằn trọc trở mình, âm thanh sột soạt bị người bạn cùng phòng đối diện đâng thức đêm Chu Du nghe được.
Chu Du vừa kết thúc một trận đấu khẩu xong, liền lột rèm cửa thò ra cái đầu chiên xù hỏi: "Chi Chi, cậu yêu rồi à?"
Mạnh Thính Chi rất lâu mới "Hả" một tiếng, nhưng mà không có câu trả lời, thay vào đó, cô mím môi, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao cậu lại hỏi vậy?"
"Ban ngày, cậu cười rất ngọt khi trả lời điện thoại trong phòng tranh, A! Cậu khẳng định bị cẩu nam nhân câu mất rồi! Đó là ai? Không phải đến từ Học viện Mỹ thuật mấy tên cặn bã nổi tiếng, đúng không? "
Ngoài việc nổi tiếng với màu tóc sặc sỡ và những quý cô giả dối, Học viện Mỹ thuật Đại học Tô Châu còn nổi tiếng với một số kiểu tả nam tóc dài với những điểm nhấn nghệ thuật mạnh mẽ.
Thậm chí, một cách tàn nhẫn, còn dựa vào nhiều thuyền để đưa Đại học Mỹ thuật Tô Châu đến hai lần tìm kiếm nóng trên Weibo.
"Không có."
Chu Du tựa đầu vào mép giường, càng thêm hứng thú.
Trong ký túc xá bốn người, cô có quan hệ tốt nhất với Mạnh Thính Chi, nhiều chàng trai đã nhờ cô ấy thể hiện những lời tốt đẹp với Mạnh Thính Chi, nhưng không thấy cô đáp ứng với ai.
Cho dù là một cuộc hẹn ăn uống bình thường, Mạnh Thính Chi không cho đối phương bất kỳ phản ứng nào có thể tiếp tục phát triển.
Sau ba năm bạn cùng phòng, vẫn có chút hiểu nhau.
Dịu dàng và lạnh lùng, có chút phòng thủ, không có ham muốn tình cảm của những cô gái cùng tuổi, Mạnh Thính Chi luôn là một người nhàn nhạt hờ hững.
"Ai vậy?"
Trần nhà xám xịt, một ngọn đèn đường mờ ảo chiếu qua các khe hở trên rèm cửa.
Mạnh Thính Chi hai mắt trong veo, nhìn về phía ánh sáng, giọng nói trầm thấp, có chút tiếc nuối và bừng tỉnh.
"Không phải là yêu."
Không quan trọng là ai, quan trọng là không quá thường tình, không rõ ràng lắm, giai đoạn này đối với cô mà nói có chút giống như một giấc mộng.
Nó yên tĩnh trong đêm chết chóc.
Ngay sau đó, ngay cả Chu Du cũng đã ngủ gật, cả ký túc xá chìm trong im lặng, Mạnh Thính Chi vẫn không ngủ được.
Cô điều chỉnh độ sáng của điện thoại ở mức tối thiểu, chuyển sang chế độ ban đêm và đăng nhập vào kí hiệu.
Trang chủ đẩy Weibo của Triệu Uẩn ngày hôm qua.
Ảnh bìa của một tạp chí thời trang nào đó, giấy ô vuông(*) những bình luận của người hâm mộ ở hàng ghế đầu đều nói rằng nó đẹp.
(*) Cửu cung cách/九宫格 là tên tiếng trung của trò Sodoku, ở đây dùng hình post lên.
(nguồn:https://goo.gl/4issgk)
Kéo xuống bên dưới, một số người đã ném ra một bức ảnh dài nói gần đây Triệu Uẩn đã đụng hàng với Kiều Lạc, thậm chí các tạp chí thời trang cũng phải mặc phong cách độ nét cao như vậy.
Fan hâm mộ của Kiều Lạc âm dương quái khí nói tại sao một diễn viên cần gì mỗi ngày bắt chước người ta làm âm nhạc.
Mạnh Thính Chi xem bình luận một lúc, ở trong bóng tối nhẹ nhàng trở mình, sự không thực tế đó cũng không hề phai nhạt, sau đó vào xem Weibo của Từ Cách.
Tình cờ nhìn thấy một hộp sơn trà trong bức tranh.
Cô mới cười.
Mạnh Thính Chi nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ, cắn ngón tay gặm nhấm, với cái này không muốn người biết tham dự cùng tồn tại, cảm thấy hạnh phúc.
Tháng Bảy ngày hôm sau, là sinh nhật Trình Trạc.
Sáng sớm trời đổ mưa, tí tách chưa nghỉ, mái hiên nhỏ giọt nước, khu dạy học của Học viện Mỹ thuật vắng lặng, hành lang chỉ có tiếng giày da của cô giáo gần xa vọng lại.
Vào lúc 8:30 sáng, Mạnh Thính Chi có bài kiểm tra cuối cùng cho năm 3 của mình.
Múa bút thành văn viết đến 9:35, qua loa kiểm tra lại một lần, nộp bài trước thời hạn.
Người giám sát xem bố cục ba chiều của Mạnh Thính Chi, có ấn tượng tốt về cô gái chăm chỉ này, lấy tờ giấy sạch sẽ và gọn gàng, đặt nó vào tuí quấn dây, xem xét thời gian.
"Nộp sớm như vậy, vội vàng hả?"
Đại khái là chột dạ, cô sững người, rồi thì thào "vâng", lúc này cô giáo mới xua tay cho đi.
Mấy ngày nay, các khoa của trường Đại học Tô Châu lần lượt được nghỉ hè, trước cổng trường có rất nhiều xe chờ khách.
Mạnh Thính Chi bung dù bước ra cổng, đã bị một người anh trai nhiệt tình đưa đón
Anh nhìn bàn tay trống trơn của cô, "Cô gái, hành lý của em đâu?"
"Không về nhà."
Xe chạy về trung tâm thành phố.
Lần đầu tiên cô không có kinh nghiệm chọn bánh cho một người đàn ông, cô cúi đầu nhìn ô cửa kính trong suốt vắt óc, màu hồng kem sợ anh không thích, trang trí lông vũ sợ anh sẽ không thích nó.
Đều sợ anh không thích.
Vào buổi tối, cô lấy một chiếc bánh kem hình vuông đơn giản, đến Câu lạc bộ Bách Tân trên đường Kim Lâm.
Mạnh Thính Chi đã gặp hotgirl nổi tiếng lần trước ở bãi đậu xe ở lối vào, tên là Tuyết Nhiêu, một người nổi tiếng trên mạng với nhiều người hâm mộ Weibo.
Có một số cô gái khác xung quanh cô ấy, họ là những người nổi tiếng trên Internet, trông còn thật và giả hơn những người nổi tiếng thật và giả trong Học viện Mỹ thuật.
Nhiều người nháy mắt và bàn tán về chuyện phiếm giữa Kiều Lạc và Triệu Uẩn.
Tuyết Nhiêu cũng đang giữ một chiếc bánh kem, con thiên nga đen, đắt đến muốn chết.
Mạnh Thính Chi liếc nhìn một cái, nhẹ nhàng rút lại.
Cơn gió mưa phùn không thể cản được mái hiên ô đã thổi bay cơn nóng trong lòng cô.
Suýt nữa thì cô đã quên, từ khi biết được cái tên Trình Trạc, xung quanh người này chưa bao giờ thiếu những người phụ nữ vắt óc tìm kiếm anh.
Cô bình thường, như năm đó.
Bánh của cô cũng vậy.
Cảm giác say sưa trống rỗng rất khó chịu, Mạnh Thính Chi sững sờ một lúc, siết chặt cuộn băng, chuẩn bị đi vào trước.
Không ngờ, hotgirl nổi tiếng trên mạng cũng nhận ra cô.
"Tại sao cô lại ở đây?"
Nhớ lại những chi tiết vụn vặt của ngôi đền Thọ Tháp, bữa tiệc của anh ngày hôm đó, cô cùng lắm chỉ quen một chút với Từ Cách.
Quay đầu lại, Mạnh Thính Chi che giấu rụt rè, nở nụ cười khóe léo nói: "Trình Trạc mời tôi đến."
Nghe tiếng, đôi mi giả mảnh mai của đối phương cũng nhướng lên trên, lại nhìn cô, ngay cả bạn cô cũng lập tức kinh ngạc, hỏi "Tuyết Nhiêu, đây là ai? Cô ấy biết Trình Trạc?",
Họ mới nói về mối thù giữa Kiều Lạc và Triệu Uẩn, nguyên nhân sâu xa là Trình Trạc.
Dù không có bằng chứng nhưng những lời bàn tán xôn xao trong giới, mỗi khi hỏi về lai lịch của Trình Trạc, lại có người mỉm cười đáp lại dưới góc nhìn của một người trong trò chơi, hai nữa minh tinh kia đoạt gáy đầu nam nhân, cậu đoán xem?
Trái tim của Mạnh Thính Chi đang se lại, một chút tắc nghẽn.
Sự khó chịu do nhục nhã tự gây ra không mạnh bằng mong muốn của cô khi nhìn thấy Trình Trạc, ngón tay cầm bánh nhéo nhéo lòng bàn tay cô, nỗi đau rõ ràng đã hỗ trợ cô bình yên lúc này.
Bữa tiệc sinh nhật của anh thật hoành tráng.
Hội quán Bách Tân đã quen với phong cách cao cấp, hệ thống thành viên, đi taxi xa Quảng trường Bảo đại vào ban đêm, có thể nhìn thoáng qua đồ trang sức sau thời Trung Hoa Dân