Editor: SQ
__________________________
Trần đời chưa thấy ai tặng hoa rồi đòi lại tiền giao hàng bao giờ
Với đề Olympic Toán trình độ thấp nhất này, Trình Trạc nhắm mắt cũng giải được, thậm chí có vài câu có thể trực tiếp bỏ luôn bước đặt tính ra giấy, suy nghĩ một tí là có ngay đáp án.
“Xác ướp nhỏ” dần dần có sức sống trở lại.
Sau khi đối chiếu với một loạt đáp án, đúng toàn bộ, Phương Châu nhìn Trình Trạc bằng ánh mắt sáng ngời ngợi.
“Anh ơi, anh giỏi quá đi ạ.”
Trình Trạc không đến mức thấy tự hào vì việc nhỏ nhặt thế này, trong lòng anh vẫn nghĩ đến chuyện khác, ngón tay gõ lên quầy kính một cách chậm rãi và đều đặn.
Một công đôi việc.
Theo cách hướng dẫn giải đề của Trình Trạc, Phương Châu làm thêm một số dạng đề tương tự, cậu nhóc chưa thôi ngưỡng mộ, còn tò mò hỏi Trình Trạc: “Anh ơi, anh học đại học nào á?”
“Con hỏi làm gì?”
Lúc nói chuyện, chị Phương đã gói xong bó tulip trắng của Trình Trạc, chị dùng giấy kraft nâu, xen kẽ với giấy bóng kính màu be, làm cho bó hoa trắng trông sạch sẽ và trong trẻo hơn.
Chị Phương nói với Phương Châu: “Con làm bài nghiêm túc đi, hỏi đông hỏi tây!”
Bó hoa được đặt xuống, mắt nhìn thấy chị Phương định nói chuyện với mình, Trình Trạc bình tĩnh dời ánh mắt, liếc nhìn bài tập của Phương Châu.
Ngón tay nhanh chóng chỉ vào một con số.
“Bài này sai rồi.”
Phương Châu há to miệng “A” một tiếng, lập tức giở xem đáp án.
“Đâu có, đáp án là 48 mà.”
Trình Trạc: “12.”
Phương Châu: “Nhưng mà đáp án…..”
Trình Trạc thản nhiên: “Đáp án sai rồi, đưa bút đây.”
Phương Châu ngoan ngoãn đưa bút, nhìn Trình Trạc trình bày từng bước giải.
Chị Phương không biết gì về chuyện học hành, nếu không thì chị cũng chẳng phải đau đầu với Phương Châu đến thế, nhưng trong thâm tâm chị coi trọng việc học, cũng tôn trọng việc học, lúc này thấy một người nghiêm túc dạy, một người nghiêm túc nghe, chị không đến làm phiền.
Nhẹ nhàng đặt bó hoa bên cạnh.
“Khách ơi, tôi để hoa của cậu ở đây nhé, tí nữa cậu quét mã ở cửa là được.”
Trình Trạc không dừng bút, đáp tiếng được.
Chị Phương nhận đơn hàng trên mạng nên phải đi giao hoa, tay ôm bó hoa hồng dặn Phương Châu, “Con làm xong tờ đó mới được chơi máy tính bảng đó nha.”
Phương Châu bất mãn rì rầm: “Con biết rồi.”
Nói xong, Phương Châu ngẩng đầu, nhìn Trình Trạc với ánh mắt mong đợi, “Anh, hồi nãy anh nói anh không gấp, vậy anh chỉ em luôn mấy bài ở mặt sau rồi hẵng đi được không ạ?”
Trình Trạc nhanh chóng giấu đi biểu cảm đạt được ý nguyện, mặt mày thả lỏng, bày ra vẻ mặt ngay thẳng, sáng sủa và tốt bụng.
“Được.”
Phương Châu nhảy cẫng lên nói cảm ơn anh nhiều, chị Phương đã đi đến cửa mắng Phương Châu mặt dày, sau đó hỏi với vẻ biết ơn, “Anh với Chi Chi là bạn thân lắm phải không?”
Trình Trạc khựng lại, trả lời: “Tùy cô ấy nghĩ thế nào.”
Ngoài cửa có tiếng nổ máy xe.
Chẳng mấy chốc, chị Phương đã lái chiếc xe máy điện màu xanh đi mất.
Sau khi anh giải thích cho Phương Châu vì sao đáp án là 12, còn tiện tay chỉ cậu nhóc các bước giải, nếu giáo viên không phát hiện ra được đáp án này sai, đảm bảo cậu nhóc ngố tàu có thể tỏ ra “ngầu đét” trước mặt bạn cùng lớp.
Trẻ con không biết đề phòng, dễ dàng thấy ngưỡng mộ, nhất là một cậu nhóc dễ thân quen bẩm sinh như Phương Châu, cậu nhóc nhanh chóng tin tưởng Trình Trạc từ A đến Z.
Trình Trạc hỏi: “Bình thường mẹ em đi giao hàng mất bao lâu?”
Phương Châu cắn bút ồm ồm nói: “Còn tùy giao đến đâu, chắc là một tiếng? Có lúc lâu hơn.”
Đầu ngón tay trắng trẻo gõ quầy, Trình Trạc nở một nụ cười nhẹ.
Câu hỏi lúc nãy vẫn chưa được trả lời, Phương Châu hỏi lại: “Anh ơi, anh đâu phải học nghệ thuật đúng không?”
Trình Trạc không trả lời câu hỏi mà hỏi lại: “Học nghệ thuật thì sao?”
Phương Châu mím môi, cân nhắc câu từ.
“Thì mấy anh từng đến tìm chị Chi Chi đó, không phải học vẽ thì là thợ chụp ảnh, còn có một người nhìn lớn lắm, chắc là do lớn tuổi nên não không suy nghĩ kịp quá, em thấy mấy anh đó không được thông minh cho lắm.”
Trình Trạc vô thức xoay bút, cây bút xoay chuyển linh hoạt giữa những ngón tay thon dài mảnh khảnh của anh, không tỏ thái độ gì, chỉ nói một câu.
“Ồ, vậy à.”
Phương Châu lập tức nói: “Dạ phải! Anh, trường đại học của anh chắc siêu lắm mà ạ? Em cảm thấy anh còn thông minh hơn anh Hiểu Bằng, anh đó hồi cấp ba có thi Olympic Toán, hình như học đại học ở Đức, mà em không nhớ được tên, anh ơi, anh học đại học nào vậy?”
Trong một khoảnh khắc nào đó, Phương Châu ồn ào làm Trình Trạc nhớ đến con chim mà ông nội anh nuôi, hót líu lo mãi không dịu dừng, tiếng hót khi chói khi nhẹ, thậm chí Phương Châu còn huyên thuyên hơn.
Bất chợt, anh lại nghe thấy một nhân vật mới ——
Cây bút đen giữa những ngón tay chợt khựng lại, rồi rơi xuống tờ đề bài phát ra tiếng “bộp”.
“Anh Hiểu Bằng? Anh Hiểu Bằng là ai nữa?”
Phương Châu cảm thấy như mình nói công cốc, vẻ mặt tỏ ý lẽ ra anh phải biết chứ, nói: “Thì anh Hiểu Bằng là anh Hiểu Bằng đến tìm chị Chi Chi chứ ai.”
Trình Trạc: “……”
“Nghe mẹ em nói, anh Hiểu Bằng với chị Chi Chi học chung trường cấp ba nữa đó.”
Trình Trạc nhíu mày nhiều hơn: “Trường số 14?”
“Dạ!” Phương Châu nghe thấy ba chữ đó thì rất hào hứng, vì Manh Manh hay nói là sau này bạn ấy muốn học ở trường số 14, đó là trường cấp ba tốt nhất ở Tô Thành.
“Anh, anh thấy sau này em vào trường số 14 được không?”
Bây giờ Trình Trạc đang bực bội, anh nhìn Phương Châu, khó mà phân tâm để nghĩ ra lời hay ý đẹp dỗ trẻ con, thấy gương mặt ngập tràn mong đợi của Phương Châu, cuối cùng anh chỉ nặn ra một câu.
“Có thể mơ ước……”
Có những lời mới nghe sẽ không hiểu ý sâu xa trong đó, nhưng giác quan thứ sáu đã phản ứng rất nhanh, nói với ta rằng ngẫm nghĩ kỹ lại thì mới biết chẳng có ý tốt đẹp gì cả.
Phương Châu biến thành một bông hoa héo.
Đang rầu rĩ thất vọng, ngoài cửa có một giọng nam rất lớn.
“Có ai ở nhà không? Phòng tranh Vũ Thủy Tập gửi hàng, ghi chú đến tìm tiệm hoa cạnh nhà, đồ cần gửi đâu rồi ạ?”
Vẻ mặt của Phương Châu sững lại, đột nhiên, cậu nhìn Trình Trạc hoảng loạn nói:
“Tiêu rồi! Em quên mất tiêu chị Chi Chi nói với em vụ gửi đồ, mẹ em đi rồi, giờ phải làm sao đây?”
.
Khi Mạnh Thính Chi về đến nhà, tụ bài đã đủ người, Tiểu Lị nhà hàng xóm đến bổ sung nhân lực.
Theo lời dặn của Nguyễn Mỹ Vân, cô mua rất nhiều món om nấu sẵn ở đầu hẻm, nhà hàng đó là một thương hiệu lâu đời, cứ đến giờ ăn là phải xếp hàng.
Mạnh Thính Chi đứng xếp hàng ở ngoài nửa tiếng, thời tiết nóng nực, lưng đổ mồ hôi nhễ nhại.
Vừa vào nhà, Mạnh Thính Chi đã chào hỏi người lớn.
Nguyễn Mỹ Vân nhận