Editor: SQ
_______________
Hình như công tử Trình mà cô giấu trong nhà bị phát hiện mất rồi
Yêu nhau lần nữa suôn sẻ đến tháng mười.
Sáng dậy, lá ngô đồng phủ sương mỏng, buổi trưa nắng lên, hơi nước tan đi, trời cao mây nhạt, bước đi dưới nắng thấy rất ấm áp.
Mạnh Thính Chi không tham gia tiệc gia đình của nhà Trình Trạc, tối đó Trình Trạc đến nhà cô, còn mang theo một chiếc hộp cơm có hoa văn tinh xảo, trong đó là hai con cua chín.
Bây giờ đang là mùa cua, nhưng cua vừa to vừa béo thế này vẫn hiếm thấy.
Nhìn đôi bàn tay có thể dùng làm mẫu tay của Trình Trạc mở mai cua thôi mà cũng thích mắt như đang mở một hộp báu vật nào đó, anh đưa trước cho Mạnh Thính Chi nửa bên cua nhiều thịt.
“Ông nội dặn nhà bếp để lại hai con ngon nhất, kêu anh mang qua cho em.”
Mạnh Thính Chi cầm chiếc muỗng cán dài, múc một muỗng đầy cho vào miệng, nói: “Em thấy ngại quá, chưa tặng gì cho ông nội anh hết.”
Ngại ngùng thì không thấy đâu, chỉ thấy ăn cua rất ngon lành.
Trình Trạc: “Hồi trước tặng trái cây rồi, được rồi.”
Mạnh Thính Chi li3m môi, vừa nhấm nháp vị cua vừa nói: “Toàn là trái cây theo mùa thôi à, lần đó đó Từ Cách lừa em, em tưởng anh nhập viện, mua đại ở đầu hẻm, hmm….hình như chưa đến một trăm tệ hay sao ấy.”
Anh nhập viện, mua đại, chưa đến một trăm là sao đây?
Trình Trạc cẩn thận mở càng cua, lấy thịt ra, đặt vào chiếc đ ĩa nhỏ trước mặt Mạnh Thính Chi, tay siết chặt cây kéo nhỏ.
“Mạnh Thính Chi, anh không đáng để em tốn ba chữ số hả?”
Mạnh Thính Chi chớp mắt, dùng đầu còn lại của cây muỗng chọt tay anh, giục anh gỡ cua nhanh lên, tốc độ quan trọng hơn, không cần gỡ từ tốn đẹp mắt thế làm gì, đâu phải quay phim tài liệu, qua loa chút cũng không sao.
Công tử Trình không nhúc nhích, chỉ nhìn cô, tỏ ra vẻ không trả lời là không làm tiếp.
Mạnh Thính Chi đành phải lề mề suy nghĩ rồi nói: “Ba chữ số, hơn một trăm, ba chữ số rồi đó.”
Giọng điệu đó, cứ như ráng dữ lắm thì cũng được ba chữ số rồi đó.
Trình Trạc tiếp tục gỡ, gỡ được một ít, cô ăn hết một ít đó, rõ ràng là anh đã tận tuỵ lắm rồi, vậy mà chốc chốc vẫn nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng chê bai anh làm chậm.
Từ Cách mà ở đây thì chắc chắn sẽ nói việc này tốn thời gian phí công sức, bình thường trên bàn ăn Trình Trạc có khi còn lười động đũa, chứ đừng nói đến là đích thân ra tay để người khác ăn ngon.
Sau khi giải quyết xong hai con cua đó, hai người đứng cạnh nhau rửa tay ở bồn rửa.
Trình Trạc nhớ đến một chuyện.
“Còn hai hộp tổ yến, trước khi đi có để trên xe anh, em không thích ăn thì tặng cho mẹ em.”
Mạnh Thính Chi rầu rĩ: “Nhưng mà, em biết phải giải thích em tự dưng tặng mẹ đồ đắt tiền thế nào?”
Trình Trạc lau tay, nhìn phòng tranh của cô: “Có thể nói là em kiếm được tiền.”
Mạnh Thính Chi càng rầu hơn.
“Nhưng em chưa…….”
Làm gì kiếm được nhiều tiền đến mức có thể vung tay mua tổ yến cho quý bà Nguyễn chứ, trước giờ mẹ cô chẳng bỏ phòng tranh này của cô vào mắt, cũng không trông mong cô kiếm ra tiền.
Mẹ cô có một câu cửa miệng: không được thì về thu tiền nhà.
Cô thực sự không có đầu óc kinh doanh, sau khi mở phòng tranh, cô không rảnh rỗi mấy, cũng vẽ không ít tác phẩm, ngoài một vài bức mang bán, còn lại thì xem như quýt như táo thường xuyên tặng cho người khác.
Thậm chí cũng không dám nói với Trình Trạc là cuối cùng cô vẫn không lấy tiền bức tranh mà Trương Hiểu Bằng đặt mua để treo trong phòng làm việc.
Trình Trạc mà biết là toi đời.
Trình Trạc lau tay cho cô, rũ mi nhìn cô, ánh mắt sắc bén ẩn ý thăm dò, “Không có thì không có, vẻ mặt này là sao đây?”
Mạnh Thính Chi chột dạ lắc đầu, ngoan ngoãn xòe tay ra cho anh lau.
Lau xong, Trình Trạc nắm tay cô, để bên môi hôn một cái, “12 giờ tối nay lên máy bay, anh ở lại với em lát nữa rồi đi.”
Mạnh Thính Chi móc vào ngón tay anh, không buông ra.
“Đi đâu á? Công tác hả anh?”
“Ừm.”
Vốn dĩ đến bây giờ là phải kết thúc rồi, anh là người có tính cách lạnh nhạt, thậm chí vào cuối bữa ăn, thư ký của Trình Tĩnh Viễn gọi đến, mọi người trong nhà hốt hoảng hỏi có sao không, anh cũng chỉ đặt điện thoại di động xuống bàn, cầm đũa lên lần nữa, nói: “Không sao, ngày mai con sang đó.”
“Bố anh bị bệnh, bác sĩ bảo ông ta nghỉ ngơi một thời gian, lần này anh đến công ty con ở Thân Thành, bây giờ ông ta đang nằm viện, 8 giờ sáng mai có họp, anh phải đi thay.”
Mạnh Thính Chi: “Nằm viện luôn hả, nghiêm trọng vậy ạ?”
“Cũng không bị gì, lao lực quá thôi, ông ta đa nghi nặng, anh họ anh tốt nghiệp xong là làm việc dưới trướng ông ta, không dám đi sai một bước, ông ta trị người rất giỏi.”
“Cũng trị anh luôn hả?”
Trình Trạc khựng lại, khẽ cười: “Vậy thì bệnh tình sẽ nặng hơn.”
Mạnh Thính Chi cũng cười, tiến lên một bước, cánh tay ôm eo anh, kề sát vào anh, bàn bạc với anh: “Nếu ba anh phải nghỉ ngơi, vậy mấy hôm nữa bác về Tô Thành phải không? Em có cần đến thăm bác không?”
Trình Trạc im lặng một lúc.
Mạnh Thính Chi thắc mắc ngẩng đầu, nhận ra không phải anh không nghe thấy, mà là đang nghiêm túc suy nghĩ.
Cô lay anh, hỏi: “Sao vậy anh?”
Trình Trạc nói: “Không cần đi đâu.”
Mạnh Thính Chi gật đầu, mặc dù trong lòng cũng cảm thấy gặp nhau sớm thế này không tốt lắm, nhưng vẫn không khỏi suy nghĩ lung tung, chắc là bố anh vẫn không hề thích gặp mình.
Trình Trạc nâng mặt cô lên, nghiêm túc nói, “Tiết kiệm được tiền trái cây, dù sao anh cũng chỉ đáng giá hơn một trăm thôi mà.”
Lần này Trình Trạc đi Thân Thành nhanh nhất cũng phải đến một tuần mới có thể về, chậm hơn có lẽ phải đến cuối tháng.
Nhiệt độ ở Thân Thành gần giống với Tô Thành, gần biển, dạo này trời mát mẻ hơn, không khí ẩm ướt hơn Tô Thành, Mạnh Thính Chi nhắc anh mặc áo khoác dày, nhớ ăn đủ ba bữa.
Lải nhải xong, nhận ra là lải nhải công cốc.
Cô mở điện thoại lên, nói: “Nói với anh chưa chắc gì anh nhớ, em nói với thư ký Đặng cho rồi.”
Mạnh Thính Chi vẫn đau đầu không biết phải mang về nhà hai hộp tổ yến mà Trình Trạc để lại thế nào, cô nghĩ, dù sao cũng phải báo trước với Nguyễn Mỹ Vân là cô có bạn trai rồi, vẫn là người trước đây.
Nhưng không báo trước thành công.
Cuối tuần, sau khi bàn bạc với Tằng Nhị về triển lãm tranh, cô lái xe từ phố nghệ thuật về thẳng nhà.
Chưa đi đến cửa mà đã nghe thấy một giọng nói lớn từ trong phòng khách vang ra ngoài sân, không thua gì đề-xi-ben của Nguyễn Mỹ Vân, thậm chí bởi vì âm sắc có phần sống động nên giống một âm thanh ma thuật khoan vào tai hơn.
Khi Mạnh Thính Chi đứng ở cửa nghe rõ đang nói gì, cô chỉ cảm thấy như sấm đánh vào tai.
“Sao không có được? Có thật! Từ hồi tháng trước rồi đó, tôi đến Cục An sinh Xã hội, đi ngang qua phố Ngô Đồng, ở nhà của Chi Chi chứ đâu, có một người đàn ông đứng ở ban công.”
Nguyễn Mỹ Vân: “Ê! Đừng có nói linh tinh, cũng có thể là sửa điều hòa tủ lạnh, có đàn ông đến nhà thì cũng bình thường thôi!”
“Vậy thì không giống với mấy người