Editor: SQ
__________________________
Cuối cùng cũng đã bất ngờ sáng lên
Mạnh Thính Chi rụt tay về khỏi bức tranh chữ, đầu ngón tay mềm mại hơi nóng lên, có lẽ cảm giác say bắt đầu lan ra, cảm giác nóng bừng tỏa khắp cơ thể.
Nhưng khi ngắm nhìn những con chữ quen thuộc đó, chợt thấy như có một làn gió mát từ núi Tiểu Xuân trong sương đêm phà đến.
Phà vào lòng cô.
Tằng Nhị gặp được người quen, ngồi trong sảnh trò chuyện với một người đàn ông trung niên có thư ký đi cùng, khi nói đến cuộc gặp gỡ tối nay, cô ấy tự nhiên nhắc đến Mạnh Thính Chi.
“Là một đàn em rất tài năng của tôi, Mạnh Thính Chi.” Nói xong thì giới thiệu với Mạnh Thính Chi, “Chi Chi, đây là ông Hoàng, ông chủ của Hợp Lai, bình thường thích sưu tầm tranh thư pháp và đồ cổ.”
Mạnh Thính Chi mỉm cười, cất lời chào đối phương.
Ánh mắt của vị sếp Hoàng bụng phệ đó chuyển từ Mạnh Thính Chi ra phía sau, nhìn thấy bức tranh chữ thư pháp kia.
Hôm đó Trình Trạc để lại bức chữ thư pháp này, nhưng không mang theo con dấu, sau đó, quản lý nữ vô cùng tiếc nuối, từng đưa ra đề nghị.
“Hay là mình nhờ sếp Thư làm người trung gian, tìm dịp đến gặp công tử Trình để bổ sung con dấu, sau này treo ở sảnh, người khác nhìn thấy là biết được ngay.”
Lúc đó sếp Hoàng mỉm cười lắc đầu.
Cần người ta nhìn là hiểu ngay để làm gì, cứ treo thế này mới hay, không ai nhận ra, nhưng lại nằm giữa các tác phẩm có tác giả, không ai dám xem thường, khi nào có người hỏi bức thư pháp quý giá này do ai viết thì hãy nói ra.
Nhìn là biết được ngày không thể bằng được với cái cảm giác đó.
Sếp Hoàng hỏi: “Cô Mạnh thích bức thư pháp này?”
Mạnh Thính Chi quay đầu lại nhìn lần nữa, gật đầu nói: “Thích, chữ giống người.”
Thích chữ như thích người.
Vì uống rượu không thể lái xe, Mạnh Thính Chi cũng không gấp gáp tìm người lái thay, vậy là để lại xe ở bãi giữ xe của Hợp Lai.
Tài xế nhanh chóng đến, Tằng Nhị muốn đưa Mạnh Thính Chi về nhà, ban đầu Mạnh Thính Chi từ chối, sau đó đổi ý.
Hội sở Hợp Lai rất gần với khu căn hộ Chẩm Xuân.
Bức chữ thư pháp đó gợi lại không ít ký ức, cô bỗng rất muốn quay về khu căn hộ Chẩm Xuân, vốn dĩ nên gọi trước cho Trình Trạc hoặc thư ký Đặng, bây giờ cô không có thẻ ra vào, cũng không biết mật khẩu hiện tại.
Có lẽ vào cũng không được.
Nhưng vẫn im lặng, chỉ là muốn thử vận may mà thôi, không vào được cũng không sao.
Tằng Nhị thả cô ở trước cổng khu căn hộ Chẩm Xuân.
Mạnh Thính Chi xuống xe, Tằng Nhị quan sát khuôn viên từ đằng xa qua cử kính xe, bỗng cười nói: “Chị nghe người ta nói nhà ở khu căn hộ Chẩm Xuân rất thích hợp làm nhà tân hôn, không biết có phải thật không nữa?”
Mạnh Thính Chi đứng trong gió vuốt lại tóc: “Chắc không phải thật đâu chị.”
Nếu là thật thì Trình Trạc đã không mua.
Anh là người bài xích chuyện kết hôn.
Tằng Nhị gật đầu đáp ừ, chắc là nói chơi thôi, đắt chết đi được, rồi dặn Mạnh Thính Chi chú ý an toàn, sau đó mới bảo tài xế lái xe đi.
Mạnh Thính Chi đi về phía phòng bảo vệ, nghĩ bụng đến hỏi mình có vào được không xem sao.
Bảo vệ nhìn cô, nhanh chóng nhận ra cô, “Cô Mạnh? Cô Mạnh ở biệt thự số 6!”
Mạnh Thính Chi gần như quên mất, lúc chia tay Trình Trạc, thư ký Đặng từng thuyết phục cô rằng ở khu căn hộ Chẩm Xuân còn rất nhiều đồ của cô, có của riêng cô, và cả rất nhiều món của Trình Trạc tặng cô, đồ để lại đây cũng lãng phí, bảo cô có thể đến lấy bất cứ lúc nào.
Nhưng lúc đó cô chìm đắm vào cảm xúc quá sâu, chưa từng quay lại dù chỉ một lần.
Có lẽ là được ai đó dặn dò, tháng nào thư ký Đặng cũng đến tìm bảo vệ hỏi Mạnh Thính Chi có đến không, còn đưa một tấm ảnh của Mạnh Thính Chi cho bảo vệ, nhắc bảo vệ đừng quên, nếu hôm nào cô Mạnh đến đây thì phải cho cô ấy vào trong.
Bảo vệ nói xong, trong giọng nói có đôi chút mừng rỡ như đã khổ tận cam lai: “Không ngờ cô đến thật! Tôi đưa cô vào trong nhé cô Mạnh.”
Vẫn là khuôn viên rộng rãi và sang trọng, yên tĩnh, gió thoảng hương hoa dễ chịu như trong ký ức.
“Đèn đường này đổi rồi ạ?”
Cô so sánh lần lượt mấy ngọn đèn.
Anh chàng bảo vệ trẻ tuổi liếc nhìn rồi nói: “À, đèn này hả, thay rồi, thay hồi năm ngoái, vì dạo trước có chủ nhà phản hồi là độ