Editor: Miri
- -----------------------------------------------
Nghe vậy, ba người đều sửng sốt.
Thượng Quan Minh Ngạn và Tần Diễn đều nhìn Phó Trường Lăng, dù sao ý kiến tới Thái Bình trấn cũng là do Phó Trường Lăng đưa ra, nếu Thái Bình trấn căn bản không tồn tại, vậy thì toàn bộ giả thuyết hắn nói cũng trở nên vô nghĩa. Hắn không khỏi lập tức truy vấn: "Hồi trước còn đang yên đang lành tồn tại, sao nói mất là mất như vậy?"
"Nô gia không biết."
Phó Trường Lăng nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Vậy nó biến mất bằng cách nào, còn ngươi sao lại biết chuyện này?"
"Mười lăm năm trước, nô gia mới mười bảy tuổi, năm đó tiệm quan tài là do cha ta làm chủ," nữ tử chậm rãi lên tiếng, kể lại chuyện xưa, "Có một đêm nọ, một nữ tử đột nhiên gõ cửa nhà chúng ta, đưa mười linh thạch nhất phẩm, bảo muốn bàn chuyện mua bán với nhà ta."
"Mua bán cái gì?"
Thượng Quan Minh Ngạn tò mò dò hỏi, nữ tử trầm giọng nói: "Mua quan tài."
"Vậy thì có gì lạ?" Thượng Quan Minh Ngạn bật cười, "Nhà các ngươi không phải là bán quan tài sao?"
"1348 quan tài."
Nàng vừa nói xong, tất cả mọi người im thin thít.
Mua nhiều quan tài như vậy trong một lần, này tuyệt đối không phải chuyện bình thường. Phó Trường Lăng xòe ra đóng vào cây quạt nhỏ, nói tiếp: "Sau đó thì sao?"
"Chuyện này nhìn thôi đã thấy không bình thường, phụ thân ta không dám nhận, nàng kia nói với phụ thân ta nếu không chịu bán, nàng liền quăng ba người nhà chúng ta vào quan tài." Nữ tử nói tới đây, sắc mặt trắng bệch, Phó Trường Lăng rót cho nàng tách trà, trấn an, "Ngươi cứ từ từ kể, đều là chuyện quá khứ rồi."
Nữ tử khẽ ừ, tay ôm chặt lấy tách trà, cứ như đang tìm một hơi ấm áp từ nó để trấn an bản thân.
"Cha ta không còn cách nào khác, chỉ có thể thúc giục gia nhân đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng theo yêu cầu của nàng, trong ba tháng giao ra 1348 quan tài. Nàng muốn cha ta đưa tới, cha mẹ ta bắt ta ở lại trong nhà, còn bọn họ đi giao quan tài. Sau đó bọn họ đi Thái Bình trấn," nữ tử ngừng nói, nàng bình tĩnh lại mới từ từ nói, "Rốt cuộc không trở về."
"Ta cầm mười khối linh thạch, hồi đầu còn trốn đông trốn tây, nhưng qua thời gian dài cũng không thấy nữ nhân kia trở về, ta không có sinh kế, chỉ có tay nghề đóng quan tài tổ truyền, cho nên lại trở về làm quan tài, mở tiệm lần nữa. Rồi sau đó ta thành hôn, sinh hài tử."
Nữ nhân cúi đầu, hơi có chút mỏi mệt, "Chuyện này ta vẫn luôn giấu trong lòng, chưa từng kể với ai."
"Vậy sao hôm nay cô nương tới?"
Thượng Quan Minh Ngạn có chút tò mò, nữ nhân cười khổ: "Còn không phải là vì cầu may sao? Hài tử bị bệnh, cần chữa trị."
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, Phó Trường Lăng nhíu mày: "Nhưng nếu ngươi không đi qua Thái Bình trấn, tại sao ngươi lại biết nó ở đâu?"
Nghe vậy, nữ nhân hít hít mũi, nàng lau nước mắt, làm như sợ ba người bọn họ bị dính vận rủi của mình, vội đoan trang nói: "Ta quả thật chưa từng tới đó, nhưng năm ấy nữ nhân kia để lại một tờ địa đồ cho phụ thân ta, phụ thân ta không mang theo."
Nói xong, nữ nhân liền rút ra một cuộn vải bố, nhan sắc đã ố vàng, trông có vẻ đã rất lâu năm, nét mực đã có dấu hiệu nhòa đi, nhưng vẫn có thể nhìn rõ đường cong lẫn nét chữ.
Ba chữ "Thái Bình trấn" được viết lả lướt trên vải, nữ tử lấy ngón tay trắng nõn điểm vào trên địa đồ, nhẹ giọng nói: "Đây, chính là chỗ này."
Tần Diễn cầm cuộn vải trong tay, cẩn thận xem xét, Phó Trường Lăng đánh giá nữ tử một chút, cười nói: "Phu nhân quả nhiên là người trọng tình, đã là đồ vật mười lăm năm trước mà vẫn còn giữ."
Nữ tử cúi đầu cười tự giễu: "Bất quá là trong lòng tồn một chút suy nghĩ không nên có, ta lúc nào cũng nhớ mong không biết ngày nào có thể gặp lại cha nương."
Nói xong, nữ tử lộ ra nụ cười khổ: "Có lẽ bọn họ còn sống, còn chờ ta đi cứu thì sao?"
"Phu nhân hiếu thảo," Thượng Quan Minh Ngạn hơi hơi xúc động, "Ngày sau tất sẽ khổ tẫn cam lai."
*Khổ tẫn cam lai: cuộc sống thanh nhàn, đã vượt đau khổ "Mượn cát ngôn của tiên sư."
Nữ tử nhìn về phía Tần Diễn, nghiêm túc nói: "Lần này tới đây, ta vốn cũng cực kỳ sợ hãi, chỉ là gần đây bệnh hài tử ta trở nặng, cũng nghĩ cha nương mình có lẽ còn sống tại nhân thế. Vậy nên thỉnh tiên sư tới Thái Bình trấn rồi, giúp ta hỏi thăm xem tại đó có một vị tam lão giả họ Quan, cùng với một nữ nhân gọi Trương Thúy hay không. Hai người đó là cha nương ta, nếu tiên sư thấy họ, còn thỉnh chuyển cáo bọn họ nói nữ nhi Quan Oánh Oánh," nữ tử nói, thanh âm nghẹn ngào, ngập ngừng từng chữ, "Còn sống."
Nói xong, nữ tử móc ra một bức họa giao cho Tần Diễn, Tần Diễn nhìn thoáng qua bức họa, gật đầu nói: "Được."
Quan Oánh Oánh vội vàng hành đại lễ, Tần Diễn không nhúc nhích, chỉ gọi Phó Trường Lăng: "Cho nàng linh thạch."
Phó Trường Lăng tiến lên đếm mười linh thạch trung phẩm giao cho nữ tử, sau đó tiễn nữ tử này ra cửa.
Nữ tử đi khỏi rồi, Phó Trường Lăng lộn trở về, phe phẩy quạt nhìn về phía Tần Diễn nói: "Sư huynh cảm thấy, lời người này nói có thể tin vài phần?"
"Cứ tới đó sẽ biết."
Tần Diễn giải quyết chuyện cực kỳ đơn giản, Phó Trường Lăng gật đầu: "Vậy ngày mai xuất phát?"
"Có thể."
Ba người nghị luận xong rồi liền đi ngủ, chờ ngày hôm sau thức lại, Thượng Quan Minh Ngạn thu dọn xong xuôi mọi chuyện, cùng Phó Trường Lăng và Tần Diễn xuất phát.
Bọn họ đi theo địa đồ, bởi vì sợ gặp phải trận pháp đặc biệt chuyên dụng để cản trở tiên nhân, nên bắt chước bá tánh bình thường đi bộ. Đi theo địa đồ được hai ngày, ba người rốt cuộc đi đến một ngọn núi lớn, dựa theo địa đồ này chỉ dẫn, ngọn núi lớn này chính là Thái Bình trấn.
"Sao lại thế này?"
Thượng Quan Minh Ngạn thấy ngọn núi cao phẳng phiu, có chút hoang mang: "Thái Bình trấn chẳng lẽ là ở trên núi?"
"Không phải." Phó Trường Lăng lắc đầu, hắn chỉ chỉ xung quanh: "Ngươi nhìn xung quanh."
Thượng Quan Minh Ngạn quay đầu xem một vòng, phát hiện phía sau ngọn núi lớn này là nguyên một dãy núi dài, nhưng lại trông hoàn toàn khác ngọn núi trước mặt họ. Bởi vì đang là thời tiết đông rét, cỏ cây trên dãy núi đều héo úa, trụi lủi nguyên một khu, nhưng ngọn núi trước họ vẫn là lục lâm tùng lập, hoàn toàn không mang dáng vẻ bị thời tiết buốt giá làm điêu tàn.
"Cũng là mùa đông, nhưng một thân cây đều không khô, làm sao có thể là núi thường?"
Phó Trường Lăng phe phẩy quạt, cười quay đầu, Thượng Quan Minh Ngạn vô cùng nghi hoặc: "Ý Thẩm huynh là?"
Phó Trường Lăng cười cười, kim phiến trong tay vừa đánh, một quang trận lơ lửng trên không trung, sau đó một trận cuồng phong nổi lên, quang trận bay về phía trước, liền thấy cả ngọn núi phát ra tiếng rung chuyển ầm ầm, cứ như đang bị nứt ra.
Thượng Quan Minh Ngạn căng thẳng nắm chặt kiếm, Tần Diễn coi vậy mà lại chẳng hiện biểu tình nào, xung quanh trở nên huyên náo, núi lở khiến cho tro bụi mịt mù che lấp tầm mắt họ, Thượng Quan Minh Ngạn ho nhẹ nói: "Thẩm huynh, đây là có chuyện gì?"
"Không sao," Phó Trường Lăng cười nói, "Chờ một chút."
Vừa dứt lời, tiếng núi lở dần dần nhỏ xuống, bụi bậm xung quanh cũng tan, lộ ra một mảnh đất hoang vắng trước mặt họ.
Đây đúng là vào mùa đông rét lạnh nhất, cỏ cây vùng quê này không hề sinh trưởng, vài con quạ đen quác quác bay qua, tạo ra cảnh tượng hoang vắng tiêu đìu.
Thượng Quan Minh Ngạn khiếp sợ nhìn trái phải, ánh mắt rơi xuống một tấm bia đá, lập tức thốt: "Là cột mốc biên giới!"
Tần Diễn cùng Phó Trường Lăng sớm đã nhìn thấy nó, bọn họ lẳng lặng nhìn chăm chú vào cột mốc biên giới, phía trên viết ba chữ "Thái Bình trấn". Bởi vì đã cũ nên chữ viết đã không còn rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ thấy mấy nét đứt của kí tự.
Dưới cột móc um tùm cỏ dại, che lấp đi phần dưới của nó. Phó Trường Lăng nhìn cột mốc biên giới kia, nhạt nhẽo nói: "Có vẻ đã lâu không ai dọn dẹp."
Tần Diễn gật gật đầu, cất bước đi phía trước: "Đi thôi."
Ba người cùng nhau bước vào trong, quạ đen quác quác bay qua, gió thổi làm mấy túm cỏ khô dưới cột mốc hơi xào xạc đung đưa, lộ ra rễ cây loang lổ vết máu.
Ba người hồn nhiên bất giác, đi thẳng về phía trước.
Bọn họ đi không biết bao lâu băng qua đồng không mông quạnh, tới lúc trời gần tối rồi, ba người mới thấy một tòa thành nhỏ. Còn chưa tới gần thành trì, bọn họ đã nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Đối với một tòa thành trì thì tiếng ồn ào này không mấy đặc biệt, nhưng bọn họ đã đi nơi hoang dã một hồi lâu, chợt nghe tiếng nhộn nhịp như thế, vẫn cảm thấy có chút quỷ dị.
Bọn họ tới cửa Thái Bình trấn, Tần Diễn cầm công văn thông quan, thủ vệ vội vàng nhìn thoáng qua, liền để bọn họ đi vào. Tới lúc vào thành trấn rồi, tiếng ầm ĩ xung quanh càng lúc càng rõ.
Không phải là một thị trấn lớn, nhưng người bên trong lại náo nhiệt tới mức kỳ lạ, ven đường có người biểu diễn tạp kỹ, có người khua chiêng gõ trống, có người bán đường hồ lô, nhìn qua tràn đầy sức sống.
Những người này nhìn qua đều mang ý cười, y phục trên người lại không giống mấy địa phương khác, ngược lại có chút tương tự với người ở Vạn Cốt nhai.
Thượng Quan Minh Ngạn đánh giá xung quanh, có chút nghi hoặc nói: "Nhìn kiểu gì cũng thấy y phục bọn họ không giống bên ngoài cho lắm?"
"Đây là kiểu dáng thịnh hành mười lăm năm trước."
Phó Trường Lăng vừa quét mắt nhìn xung quanh, vừa giải thích: "Bọn người ở Vạn Cốt nhai đều ăn mặc như vậy, chính là mười lăm năm trước ở Vân Trạch Tiên giới, mọi người đều thích mặc như thế."
Nghe vậy, Thượng Quan Minh Ngạn nhíu mày: "Tại sao bọn họ còn mặc y phục mười lăm năm trước?"
"Bọn họ là người sao?"
Tần Diễn đột nhiên mở miệng, dò hỏi Phó Trường
Lăng bên cạnh. Hắn không ngờ Tần Diễn sẽ đột nhiên hỏi chuyện này, ngẩn người một lúc, lập tức biết y đang băn khoăn chuyện gì.
Dưới Vạn Cốt nhai chính là quỷ, Thái Bình trấn chẳng hiểu làm sao lại biến mất lâu như thế, vậy thì người ở đây phải sống thế nào? Cuộc sống hằng ngày ra sao? Những người này, có phải cũng như Vạn Cốt nhai, không phải là người?
Vấn đề này Phó Trường Lăng cũng nghĩ tới, hắn cẩn thận xem xét một lát, lắc đầu nói: "Không phải, thật sự là người."
Tần Diễn nhíu mày không nói lời nào, trời bắt đầu nổi mưa, người qua đường ùn ùn kéo tới trốn dưới mái hiên, Thượng Quan Minh Ngạn nhìn lướt qua xung quanh, rốt cuộc nói: "Vậy thôi không bằng chúng ta đi tìm chỗ trú chân đã?"
"Ừ."
Tần Diễn gật đầu, Phó Trường Lăng giương mắt quét một vòng, lập tức nhìn qua một khách điếm trông cao quý sang trọng nhất: "Chỗ đó đi."
Nhìn khách điếm kia, Thượng Quan Minh Ngạn khựng một chút, hơi hơi gượng cười: "Thẩm huynh, lộ phí chúng ta không nhiều lắm, vẫn nên tiết kiệm......"
"Ta chi." Phó Trường Lăng hơi mở kim phiến, nghiêng mặt nói, "Có ta ở đây, còn phải để các ngươi chi sao?"
Nghe vậy, Thượng Quan Minh Ngạn sững sờ hết một lúc, gật đầu: "Thẩm huynh, có thể trở thành bằng hữu của ngươi là vinh hạnh của ta."
Ba người cùng nhau vào khách điếm, mặt trước khách điếm là tửu lầu, phía sau là nơi ở, vô cùng lớn, nghe nói là khách điếm tốt nhất ở Thái Bình trấn này. Phó Trường Lăng dẫn hai người đi vào, thẳng miệng gọi ba phòng chữ "Thiên" cao cấp nhất. Tiểu nhị liên tục đồng ý, đưa bọn họ vào phòng. Họ để lại đồ đạc bên trong, sau đó trở ra đại đường.
Ba người tùy tiện tìm một cái bàn gần cửa sổ, gọi một bàn đồ ăn. Đúng lúc đó, một thiếu nữ mặc bố sam xanh lục ôm đàn tỳ bà, thong thả ung dung đi đến.
Thiếu nữ này vô cùng đẹp mắt, ở thế gian cũng đã xem như đặc biệt mỹ mạo, nàng vừa tiến đến, tất cả mọi người đều dán mắt qua, có người muốn trêu ghẹo nàng, hào hứng nói: "Triệu cô nương, hôm nay may mà người tới, nếu hôm nay người không tới chắc cơm ăn cũng mất hết ngon!"
"Hạ lão bản nói đùa."
Thiếu nữ khéo léo đáp lại mọi người, nói mấy câu khách sáo, sau đó đi lên đài giữa đại đường.
Nàng thong dong ngồi xuống, khảy khảy vài nốt trên cầm huyền để thử âm, xung quanh bắt đầu an tĩnh lại. Thiếu nữ cười cười với họ, một đôi mắt sâu như giếng nước, làm người xem nổi lên gợn sóng lăn tăn trong lòng.
Cười xong, nàng liền cúi đầu, ngón tay vừa động, tiếng đàn uyển chuyển liền truyền đến.
Mọi người ở đây lắng nghe như si như say, ngay cả Tần Diễn cũng nhịn không được nhìn thiếu nữ kia vài lần.
Tần Diễn rất ít khi tùy tiện nhìn chăm chú người khác, càng đừng nói nữ nhân. Tần Diễn liếc qua nhìn vài lần như vậy, ngực Phó Trường Lăng đột nhiên nổi lên một trận buồn bực khó hiểu.
Hắn tự biết mình buồn bực là sai, nhưng lại khống chế không được, dứt khoát không dám nhìn y nữa, bù đầu gắp đồ ăn, không nói một lời.
Đàn xong một khúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Tần Diễn đột nhiên đứng dậy, đi về hướng thiếu nữ kia.
Đũa trong tay Phó Trường Lăng khựng lại, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Tần Diễn lộn trở về, ngừng ở trước người hắn, vươn tay.
Phó Trường Lăng hơi có chút kỳ quái, ngẩng đầu nhìn Tần Diễn, nuốt xuống đống đồ nhai trong miệng, mờ mịt hỏi: "Gì vậy?"
"Cho ta chút bạc."
Tần Diễn thẳng thừng mở miệng, Phó Trường Lăng nhìn về thiếu nữ bên kia, chỉ thấy đoàn người ùn ùn tiến đến bỏ bạc vào chậu sứ trước mặt nàng. Thiếu nữ lập tức đứng dậy cảm tạ. Phó Trường Lăng nổi lên một ngụm hờn dỗi, hắn xoay đầu đi, cúi đầu gắp đồ ăn: "Không cho."
"Ngươi đang giữ hết túi tiền." Tần Diễn bình tĩnh nhắc nhở, "Bao gồm của ta."
"Muốn tiêu phải báo cáo."
Phó Trường Lăng cúi đầu buồn bực nói: "Chi tiêu không rõ ràng, không cho."
"Ta muốn cho cô nương kia ít tiền."
"Lý do không chính đáng," Phó Trường Lăng nhanh chóng cự tuyệt, "Không cho."
Tần Diễn không nói gì, lẳng lặng nhìn Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng dưới ánh mắt y kiên trì không được bao lâu, cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn cởi túi tiền xuống đưa cho Tần Diễn, không vui nói: "Lấy đi lấy đi! Cho hết đi, chúng ta cùng nhau uống gió Tây Bắc."
Tần Diễn ừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác, đi qua chỗ thiếu nữ kia.
Thượng Quan Minh Ngạn vốn đang cúi đầu làm bộ ta không biết gì hết đi ăn cơm, nghe Tần Diễn ừ một tiếng kia, nhất thời hết chịu nổi mà ngẩng đầu trợn mắt nhìn về phía Tần Diễn, một lát sau, hắn đi tới cạnh Phó Trường Lăng, thủ thỉ: "Thẩm huynh, lỡ sư huynh thật sự lấy hết tiền đem đi lấy lòng cô nương nọ thì biết làm sao?"
"Ngươi nói bậy!"
Phó Trường Lăng lập tức phản bác: "Sư huynh là loại người này sao? Y chính là...y chính là......"
Nói còn chưa dứt lời, liền nghe giữa không trung truyền đến một tiếng hét lớn: "Ê, nữ nhân đàn tỳ bà kia."
Tiếng hét lớn kia làm mọi người im phăng phắc, Tần Diễn cũng vừa đến trước mặt thiếu nữ nọ, từ trong túi tiền móc ra chút bạc, đếm đếm bỏ vào bồn sứ.
Lúc này, hai tên nô bộc hùng hổ đi xuống từ lầu hai, tới trước mặt thiếu nữ nọ, cười nói: "Đi, công tử chúng ta nhìn trúng ngươi, cho phép ngươi vào phòng đàn cho ngài, đi thôi."
"Đại nhân," thiếu nữ gượng cười, "Nô gia chỉ đàn tỳ bà ở đại đường, không thể chỉ phục vụ một quý nhân."
Vừa mới dứt lời, tên nô bộc kia đã đi qua kéo nàng đứng lên: "Còn phải nể mặt ngươi? Ngươi có biết công tử nhà chúng ta là ai không? Ngươi muốn đàn hay không, không phải do ngươi!"
"Cứu với! Ngươi buông ra! Cứu với!"
Thiếu nữ la hoảng lên, Phó Trường Lăng liếc Thượng Quan Minh Ngạn, Phó Trường Lăng do dự mà nói: "Cứu...đi cứu chứ?"
Thượng Quan Minh Ngạn có chút hoảng sợ: "Vừa tới liền gây chuyện...không ổn lắm thì phải?"
Vừa mới dứt lời, bên cạnh đã nghe tiếng đại hán đau đớn thét lên, hai người lập tức nhìn lại, quả nhiên thấy Tần Diễn ra tay.
Tần Diễn siết tay kẻ đang kéo thiếu nữ, thần sắc bình tĩnh nói: "Buông ra."
Tên nô bộc kia thét lên đau đớn, run rẩy bảo: "Buông ngay buông ngay!"
Nói xong, gã lập tức buông tay ra, sau đó bị Tần Diễn đẩy ra xa.
Tần Diễn tiến lên một bước, che ở trước người thiếu nữ, cảnh cáo tên nô bộc: "Nàng nói không muốn, ngươi không thể cưỡng cầu, cút đi."
"Sư huynh thật là hào kiệt khí phách." Thượng Quan Minh Ngạn xúc động, kính nể bảo.
Phó Trường Lăng suýt tí nữa là mắng thành tiếng, nhưng hắn vẫn nuốt vào trong, cười lạnh một tiếng: "Đây gọi là anh hùng cứu mỹ nhân, sợ là sư huynh coi trọng cô nương kia rồi."
"Không thể nào?"
Thượng Quan Minh Ngạn lưỡng lự một lát, thò gần tới Phó Trường Lăng, nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy, sư huynh thích sư tỷ."
"Ngươi nói bậy!"
Phó Trường Lăng lập tức nói: "Không cần bởi vì ngươi thích sư tỷ liền cảm thấy toàn thế gian này thích sư tỷ, sư huynh không thể đi cùng sư tỷ."
Thượng Quan Minh Ngạn bị Phó Trường Lăng mắng đỏ mặt, nhỏ giọng bảo: "Vậy xem ra sư huynh đã coi trọng vị cô nương này rồi."
"Ngươi nói bậy!"
Hai tiếng nói bậy liên tục vang lên mắng khiến cho Thượng Quan Minh Ngạn ủy khuất, hắn thở dài: "Thẩm huynh, ngươi quá dữ."
Phó Trường Lăng: "......"
Phó Trường Lăng không muốn mở miệng nói chuyện, quay đầu nhìn về phía Tần Diễn đứng đó không xa.
Tần Diễn lẳng lặng nhìn tên nô bộc, trong im lặng mang theo vài phần uy hiếp.
"Ngươi chờ......"
Nô bộc kia thở hổn hển nói: "Ngươi chờ ta tìm thiếu gia chúng ta cho ngươi biết tay! Ngươi có biết thiếu gia nhà ta là ai không?"
"Không biết."
"Ngươi lập tức sẽ biết!"
Nô bộc kia té ngã lộn nhào, vừa chạy lên vừa lớn tiếng nói: "Phó công tử nhà chúng ta, không phải ai muốn khi dễ thì khi dễ đâu!"
Vừa nghe câu đó, Tần Diễn theo bản năng liếc qua Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng vội vàng vọt lên, nhỏ giọng nói: "Để ta lo, sư huynh, ngươi đừng bận tâm. Phó gia chúng ta không có tên nào bại hoại như vậy."
"Để ta nhìn xem," Phó Trường Lăng xoay người sang chỗ khác, nhìn người đang đi xuống từ lầu hai, cười lạnh, "Là tên công tử Phó gia nào kiêu ngạo như vậy?"