Trác Phác

Chương 10


trước sau

Lúc vui vẻ, mọi việc gặp được đều cảm thấy tốt đẹp.

Không khí tràn đầy ngọt ngào, trên ngọn cây cao chim sẻ thích thú nhảy nhót, cánh cửa thường được khóa ở ký túc xá của Tề Thời Sâm cũng nể tình mà mở ra.

Tề Thời Sâm ngủ một giấc ngon lành vào buổi trưa khi tỉnh lại cũng vừa đúng 1 giờ rưỡi chiều. Sau khi đánh răng rửa mặt, cậu thay một bộ áo sơ mi màu lam cùng quần tây, ba bước thành một tới chỗ văn phòng của Cao An.

Lúc cậu tới nơi thì thầy vẫn chưa xuất hiện, cửa văn phòng còn đang khóa. Tề Thời Sâm dựa vào tường, nhắm mắt lại, hồi tưởng  mấy ngày qua mình đã trải qua những việc gì thì không nhịn được lại muốn mỉm cười.

Khóe môi cậu cong cong lên trong thoáng chốc, trên hành lang đã có tiếng bước chân đi tới. Tề Thời Sâm ngước mắt nhìn lên liền thấy thầy cách mình chỉ ba, bốn bước chân. Cậu tự giác đứng ngay ngắn trở lại, rồi khom lưng.

“Con chào thầy.”

Cao An gật đầu, mở cửa phòng để Tề Thời Sâm vào bên trong xong thì khóa trái cửa.

“Đi mở cửa sổ ra.” Cao An chỉ qua phía nọ, nói với cậu học trò của mình.

Chờ Tề Thời Sâm lần nữa ngay ngắn đứng trước bàn làm việc, Cao An cũng ngồi lên trên ghế, cầm trong tay một thanh thước đặc biệt.

Có lẽ, không thể gọi là thước — nó thật sự dài hơn nhiều, ước chừng một mét.

Tề Thời Sâm giật mình, thanh âm thấp xuống, “Thầy…” 

“Nói đi.” Cao An súc tích đáp.

“Nói… nói về việc gì vậy thầy?”

“Cho con một cơ hội, muốn nói điều gì thì nói ngay đi.”

Tề Thời Sâm rũ mắt, cẩn thận tìm từ, “Con muốn làm học trò của thầy. Con không phải loại người thầy không ưa thích kia. Cũng không phải con vì không thể tìm thầy Diệp mới đến đến chỗ thầy, về điều này con có thể đảm bảo. Con thật sự bội phục học thức và khí phách của thầy. Con hy vọng sau này mình có thể giống như thầy, trở thành một người học thức uyên bác, ngạo cốt, thiện tâm. Vậy nên, con mong mình sẽ được thầy dạy dỗ.”

Lời nói không quá phức tạp, đơn thuần phát ra từ nội tâm. Tề Thời Sâm nói xong cũng chỉ giữ nguyên tư thế đứng đoan chính của mình. Mà Cao An vẫn duy trì dáng ngồi nghiêm túc như lúc đầu đã dùng tay vuốt lên thân thước thật dài kia.

“Dạy con? Được.” Thật lâu sau, Cao An đột nhiên cười lên một tiếng, dùng tay phải chỉ về phía tường, “Trước tiên quỳ một tiếng rồi hẵng tới đây nói chuyện.”

Tề Thời Sâm đột nhiên ngước mắt lên, “Thầy…”

Cao An thuận tay ném thước sang một bên, mở ra tài liệu trên bàn.

Yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được tiếng còi hơi từ rất xa.

Sau đó, thiên thần và ác quỷ cứ thế choảng nhau trong tâm trí của cậu.

Một bên cảm thấy, nam tử hán đỉnh thiên lập địa như Tề Thời Sâm sao có thể quỳ như vậy. Rồi một bên lại cảm thấy, chút khó khăn này có đáng gì đâu.

Không biết qua bao lâu, Tề Thời Sâm nhìn về phía Cao An tựa như lão thần đang ngồi xem sách. Chung quy vẫn không nhịn được thở ra một hơi, cắn khóe môi, cong chân, hạ thấp đầu gối xuống.

Còn chưa kịp chạm vào mặt đất, bên tai Tề Thời Sâm đã nghe thấy một tiếng cực trầm — “Thầy nói con quỳ ở chỗ nào?”

Tề Thời Sâm ngẩn người, chầm chậm bước tới bức tường trắng trong phòng rồi quỳ xuống.

Không gian lại yên tĩnh lần nữa.

Đến khi hai mắt nhìn chăm chăm vào tường của cậu đã cảm thấy choáng váng thì phía sau cũng truyền đến tiếng bước chân. Cậu không khỏi cảm thấy bất an mà động đậy.

Tiếp sau đó liền bị đánh một cái, không nặng cũng không nhẹ. 

Âm thanh của Cao An truyền từ đỉnh đầu xuống, “Quỳ thẳng.”

Tề Thời Sâm nỗ lực thẳng sống lưng.

“Học cùng thầy, đây là chuyện thường ngày.” Đầu gỗ của thước điểm điểm sau eo Tề Thời Sâm, “Con thật sự nguyện ý sao?

Tề Thời Sâm trộm nhìn Cao An, khẽ chuyển dời ánh mắt đi chỗ khác. Trong lòng cậu chợt nghĩ tới một hình ảnh khác của người trước mặt. 

Thiếu niên chính trực đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới, vậy mà lại dùng hai tay bê hơn nửa thau nước sôi, cứng rắn quỳ trên mặt đất. Mồ hôi túa ra hai bên thái dương, lướt qua sống mũi, cánh tay của người đó cũng run lên nhưng vẫn cắn chặt răng, quỳ đến thẳng tắp.

“Nguyện ý.” Tề Khi Sâm nói.

Nếu thầy đã làm được, con có việc gì lại không thể làm?

Cậu từ trước đến nay vẫn không chịu thua.

Cao An nhắm mắt lại, sau đó mỉm cười, “Được, vậy sẽ làm thầy của con.”

Nghe thấy lời này, Tề Thời Sâm đột ngột ngẩng đầu lên, cũng cười theo Cao An.

Đầu thước kia lại điểm điểm trên người cậu.

“Nói xem, sao con lại đụng trúng thầy Diệp?”

Nụ cười của Tề Khi Sâm phút chốc cứng đờ, thần sắc có chút dị hoặc mà trầm mặc hai giây. Sau đó cậu mới no nớp lo sợ đáp lại, “Con đạp xe… Không giữ tay lái.”

“Làm gì đơn giản chỉ là không giữ tay lái?”

“Tay kia cũng không… A, đau.”

Cao An trực tiếp hướng tới người Tề Thời Sâm mà dùng thước nghiêm khắc đánh xuống.

Tề Thời Sâm vòng tay qua, xoa xoa chỗ bị đánh, “Con sai rồi…”

“Thầy cho con xoa sao?”

Tề Thời Sâm nghe thấy lời này giống như bị điện giật mà thu tay về.

Cao An đánh xuống thêm một cái, chậm rãi nói, “Còn ở đó kêu đau. Đối với con cũng dễ dàng quá rồi.”

“So với thầy đúng là…” Tề Thời Sâm nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Con vừa nói gì?” Cao An sắc mặt chợt trở nên lạnh lùng nhìn người bên cạnh, “Nghe được cái gì rồi?”

Tề Thời Sâm cúi thấp đầu.

“Trả lời!”

“Con… con biết chuyện thầy cầu học…”

Cao An nheo nheo mắt, “Từ nơi nào nghe được chuyện này?”

Tề Thời Sâm ngẩng đầu, đáng thương nhìn Cao An, “Thầy…”

“Thầy Diệp?”

Cậu lắc đầu, “Không phải…”

“Trình Tang Hạo.” Cao An nói một cách chắc chắn, từ kẽ răng nghiến ra một câu, “Thằng nhóc này…”

“Thầy, sau này con coi như cái gì cũng chưa biết. Con thề!” Tề Thời Sâm giơ lên ba ngón tay, nghiêm trang nói.

Giây tiếp theo trên người cậu đã bị đánh một cái, “Còn cần thiết sao?”

Tề Thời Sâm đau đến mức r.ên rỉ một tiếng, khẽ nhìn qua sắc mặt của thầy, rồi cẩn thận cân nhắc câu trả lời, “Có phải, quan hệ của thầy và sư tổ không được tốt không?”

Cao An nhìn cậu một cái, “Sao lại nghĩ vậy?”

“A… Chính là vừa rồi trông thầy đặc biệt gấp gáp.” 

Cao An thở dài một tiếng, bước tới hai bước ngồi trên ghế sofa, dìu Tề Thời Sâm, “Đứng lên đi. Lại đây ngồi.”

Tề Thời Sâm thuận theo mà ngồi xuống sofa, đôi tay cũng rất thành thật đỡ đầu gối lên.

“Cũng không thể nói không tốt. Người đó là ân sư dẫn dắt thầy. Không có người đó cũng không có thầy ngày hôm nay. Đạo lý này thầy hiểu rõ, cũng rất cảm kích ông ấy.”

“Nhưng nếu muốn nói mối quan hệ này tốt đến đâu thì cũng rất khó làm rõ. Những ngày lễ tết thầy sẽ đến thăm hỏi, sinh thần sẽ tới nhà chúc thọ, mỗi tháng đều gọi điện hỏi thăm sức khỏe, thời gian còn lại không có quá nhiều liên hệ. Vốn những điều này chỉ là tình cảm thầy trò thông thường mà thôi.”

“Chính là sư tổ, ông ấy hà khắc với thầy nhiều quá…” Tề Thời Sâm nhỏ giọng nghị luận.

Cao An cười cười, “Cầu học nào phải chuyện dễ dàng.”

Cũng không đến nỗi gian nan như vậy mà. Lời này Tề Thời Sâm không dám
nói ra, chỉ lẳng lặng thở dài trong lòng, rồi lại nháy mát điều chỉnh cảm xúc của mình.

Cao An nhìn ngọn cây ngoài cửa sổ đến xuất thần. Mười mấy năm rồi, đại học A người đến người đi từng chút từng chút một. Chỉ có cây cổ thụ kia ở lại, một chút cũng không thay đổi. Anh cười một cái tự giễu, trong thanh âm lộ ra chút chua xót.

“Chẳng qua lúc ấy còn nhỏ tuổi. Nhìn đến người ấy cùng các sư huynh hòa khí trò chuyện, ánh mắt vừa chuyển đến chỗ thầy đã lạnh lẽo vô cùng. Nói sao thì cũng khó có thể tiếp nhận.”

“Sau này khi có sư huynh đến, thầy chỉ ở một góc lặng yên nhìn, tự mình tranh luận trong lòng. Thời gian dài, cũng thành chấp niệm, sự thân cận trong mối quan hệ của thầy cùng ngài ấy cũng không cần kỳ vọng nữa.”

Tề Thời Sâm mấp máy môi, “Chính là…”

“Ở đâu ra nhiều chính là như vậy?” Cao An liếc mắt nhìn cậu, khôi phục vẻ bình đạm thường ngày, “Dù là ngài ấy hay thầy cũng phải người con có thể tùy tiện nghị luận.”

“Dạ…” Tề Thời Sâm tức khắc ngậm miệng.

“Hôm nay cảm xúc không khống chế tốt. Không có lần sau.” Cao An tổng kết một câu, đứng dậy cầm thước lên, “Lại đây.”

Tề Thời Sâm đứng lên đi tới trước mặt Cao An, cúi đầu thấp xuống, thành thật hạ thấp đầu gối của mình.

Cao An dùng thước ngăn lại, “Đứng. Không bảo con quỳ thì không phải quỳ.”

Tề Thời Sâm đáp một tiếng, khoanh tay đứng thẳng lại.

“Đưa tay ra.”

Mi mắt Tề Thời Sâm khẽ động, run run duỗi tay trái ra.

Cao An lại cười, “Con không phải cả hai tay đều không giữ tay lái sao? Tay phải đâu?”

“Lão sư…” Tề Thời Sâm ngẩng đầu lên, cầu khẩn, “Con còn có bài tập ngày mai phải nộp, vẫn chưa viết xong… Thầy đừng đánh tay phải để con còn viết bài đi mà.”

“Môn tự chọn nào?”

“Tuyển tập Giản Bạch, giảng viên là một thầy trẻ tuổi con chưa từng nghe tên. Gọi là Mông Giản.” Tề Thời Sâm sờ sờ tai, nhỏ giọng nói, “Trẻ tuổi thì trẻ tuổi, bài tập sao lại giao nhiều như vậy…”

Cao An nhướng mày, “Mông Giản?”

Tề Thời Sâm thành thật gật gật đầu.

“Không có gì. Con đạp xe còn không cần dùng tay, làm bài tập cần tay để làm gì. Đưa ra đây.”

Tề Thời Sâm mấp máy môi, không dám nói thêm, cũng nghe lời mà đem tay phải đưa ra. Vừa đưa ra được chút, trên tay cậu đã có thêm một vệt màu hồng.

Thước tiếp theo đánh trên tay trái, để lại một vệt giống y như tay kia.

Tề Thời Sâm kêu lên một tiếng.

Cao An giống như không nghe thấy gì, thước vẫn hung hăng đánh xuống, vắt ngang qua hai tay. Lần lượt như vậy đánh xuống mười mấy cái. Lòng bàn tay của Tề Thời Sâm cũng theo đó sưng lên. Chỗ nặng nhất còn lộ ra màu tím sẫm. Cao An vừa muốn giơ thước lên đánh thêm một cái, đột nhiên lại nghe Tề Thời Sâm hít hít mũi.

Cao An bị bất ngờ, nhìn đến thiếu niên ngây ngô trước mặt đã cắn chặt hai hàm răng lại với nhau. Tay của cậu không khống chế được mà run rẩy. Nội tâm thầy Cao chợt dâng lên một loại cảm xúc không đành lòng.

“Đau lắm sao”

Tề Thời Sâm lắc đầu, “Vẫn được.”

Cao An chậm rãi vươn tay trái ra, mang theo cảm giác lạ lẫm với hành động của chính mình mà sờ sờ đầu cậu học trò này. Sau đó, anh lại mạnh tay đánh xuống một thước.

Tề Thời Sâm kêu nhẹ một tiếng, theo bản năng rút tay về, khom lưng che lại.

Cao An lạnh lùng nhìn qua, “Tay.”

Tề Thời Sâm nâng mắt nhìn lên, nỗ lực ổn định hô hấp, chậm rãi đưa tay ra như cũ, “Thầy… Nhẹ, đánh nhẹ lại một chút được không…”

Trả lời câu hỏi này của Tề Thời Sâm chính là một thước đánh mạnh xuống, không giảm chút lực nào. Vì thế nước mắt của cậu không tránh được mà tràn khỏi mi.

Quá đau rồi.

“Về sau còn đạp xe như thế nữa không?” Thanh âm của Cao An thập phần trầm tĩnh.

Tề Thời Sâm lắc đầu, mang theo giọng mũi, “Không dám…”

“Tiết của Mông Giản mấy giờ học?”

“Buổi chiều, tiết thứ nhất… Thầy…” Tề Thời Sâm khụt khịt mũi, hai mắt ước nước nhìn về phía Cao An, “Tay của con như vậy, sao làm bài tập được đây…”

“Viết được.” Cao An chỉ nói ra hai từ đơn giản, rõ ràng, vắn tắt như vậy.

Nhìn thấy thần sắc của thầy vẫn còn tốt, Tề Thời Sâm lại thấp giọng nói nhiều thêm chút, “Con viết không xong, thầy cũng không thể đánh con thêm lần nữa…”

Cao An ho nhẹ một tiếng, “Viết không xong thì tự đến chỗ Mông Giản nói một tiếng. Bảo rằng thầy nói trừ hai mươi điểm vào phần chuyên cần của con.”

“A?” Tề Thời Sâm giật giật khóe môi, hai mươi điểm hình như có hơi ác.

“A cái gì?” Cao An thu thước, quay đầu lại nhìn Tề Thời Sâm.

Cậu lắc đầu, nhìn khuôn mặt nghiêm khắc cùng ánh mắt sâu sắc của Cao An. Bỗng nhiên, Tề Thời Sâm động lòng, buột miệng nói ra, “Thầy kỳ thật rất mềm lòng.”

Cao An giật mình, khẽ cười, “Lá gan cũng lớn thật. Con đi hỏi Mông Giản thử xem, có dám nói cùng thầy mấy lời thế này không.”

Tề Thời Sâm sửng sốt, ước chừng qua hai giây mới kịp phản ứng lại, mở to hai mắt nhìn thầy của mình.

“Mông Giản chính là sư huynh của con.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện