Trạch Nam Hoàng Kim

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thứ năm cuối cùng của tháng mười một, Lễ Tạ Ơn qua đi, nhiệt độ không khí bắt đầu giảm xuống, rất nhanh trung tuần tháng mười hai nghênh đón đợt rét đầu tiên.

Trong nháy mắt, nhiệt độ không khí từ 22 độ hợp lòng người giảm xuống đến 15 độ, mọi người nhao nhao thay trang phục mùa đông, chống đỡ đợt không khí lạnh này.

Vào đêm nhiệt độ không khí lại giảm xuống hai độ, Diệp Tố Kỳ tăng ca đến bảy giờ mới co rúm bước ra công ty, kéo chặt áo jacket trên người, mới tiếp tục đi về phía trước, chuẩn bị nhờ xe về nhà.

"Tố Kỳ, chờ một chút!"

Nghe thấy đồng nghiệp gọi cô, cô dừng bước lại quay đầu: "Chuyện gì vậy?"

"Cậu đã quên sao? Quản lí Hình còn đang chờ cậu gửi điện trả lời, cậu giúp anh ấy chỉnh sửa tư liệu nhân sự, anh ấy nói có vấn đề muốn hỏi cậu."

"Ai nha, tớ bận quá nên quên mất gửi điện trả lời anh ấy." Diệp Tố Kỳ thảo luận với cả tổ đến vừa rồi, cô suy nghĩ nhiều vấn đề quá, hoàn toàn đã quên phải gửi điện trả lời quản lí nhân sự.

Sau khi cô vào Mặc Kỳ, hỏi thăm quản lí Hình Tử Dương một chút, biết anh đi châu Âu mở rộng nghiệp vụ, lúc ấy mới hiểu vì sao anh không tới nhà hàng nữa, thì ra là do xuất ngoại.

Nhắc tới cũng thật khéo, cô vào công ty ba tháng chưa từng đi muộn về sớm, lại cứ ngay khi cô xin phép đi chơi cuối tuần kia, Hình Tử Dương trở lại, nghe nói anh chỉ ở Tổng Công Ty Đài Bắc hai tháng, sau đó bay trở về nước Pháp, tiếp tục kế hoạch chưa hoàn thành.

Mà chờ anh trở lại, Hình Tử Dương thường xuyên nhờ cô hỗ trợ, tuy phòng kế hoạch và bộ phận nhân sự không có liên quan trên nghiệp vụ, nhưng Hình Tử Dương là cán bộ cao tầng, mượn người phòng kế hoạch giúp mình làm chút chuyện cũng cực kỳ bình thường.

Diệp Tố Kỳ trở lại công ty, người còn không có bước vào văn phòng, đã thấy Hình Tử Dương đứng ở cửa phòng thiết kế, cười nhìn cô.

"Hắc, cô bé, người bận rộn nha, bận đến quên trả lời điện thoại của anh đã tan tầm, may mắn em trở lại, nếu không anh thật phải đi điều tra tư liệu của em, tới nhà em tìm em rồi. Tới, giải thích cho anh một chút lý do làm bảng này."

Diệp Tố Kỳ nhìn trang giấy Hình Tử Dương đưa tới, đó là bảng hạng mục cô sửa lại, cô lấy tờ giấy tới, dùng phương thức rõ ràng dễ hiểu mà thuyết minh.

Hình Tử Dương nghe mà liên tục gật đầu: "Đây quả thật là một phương pháp tốt, vừa xem hiểu ngay, anh cũng chẳng muốn xem những bản tự truyện nhàm chán này. Tố Tố, em thật sự là quá thông minh, giúp anh một việc lớn, xử lý tường tận như vậy, thật muốn dẫn em đến Pháp làm thư ký cho anh quá." Anh nói chuyện thoải mái, nhưng trong lời nói lại lộ ra nửa là
theo đuổi nửa là thăm dò.

"Những tiền bối trong phòng thư ký còn lợi hại hơn em nhiều, em chỉ có chút thông minh nhỏ thôi." Diệp Tố Kỳ cười phủ nhận, cũng khéo léo từ chối Hình Tử Dương mời.

Diệp Tố Kỳ không phải ngốc, người đàn ông này có hảo cảm đối với cô, đang theo đuổi cô, cô đương nhiên cảm giác được, Hình Tử Dương hài hước, biết dỗ người, diện mạo lại anh tuấn sạch sẽ, cũng đích thật là loại hình cô sẽ thích, nhưng đó là trước đây, khi cô còn không có cảm nhận được sự săn sóc ôn nhu của Thành Uyên. 

Ngày nào đó, cô chủ động ôm lại Thành Uyên, Thành Uyên cực kỳ thân sĩ, không có nhân cơ hội ăn đậu hủ của cô, đương nhiên cũng không có ôm lại cô, chỉ khẳng khái cung cấp bờ vai mặc cho cô phát tiết khóc lóc, còn giữ bí mật giúp cô. Đến nay, anh trai và chị Tiểu Đồng vẫn không biết trong kỳ nghỉ ba ngày hai đêm kia, cô thiếu chút nữa đã bị Thượng Trình theo đuôi mà đến xâm phạm.

Nói đến anh trai và chị Tiểu Đồng, dưới tình huống cô và Thành Uyên có tâm chế tạo cơ hội cho bọn họ, hai người tán gẫu hợp ý, khi kỳ nghỉ kết thúc, anh trai lấy được phương thức liên lạc của chị Tiểu Đồng, trải qua một tháng quấn quít làm phiền, bọn họ rốt cục chính thức kết giao.

Mỗi ngày anh trai đều thông suốt phóng khoáng, tan tầm về nhà ăn bữa tối, lại trốn trở về phòng, thường xuyên có thể nhìn thấy anh và chị Tiểu Đồng gọi điện cho nhau, tuy không cùng chơi game, nhưng ngày nghỉ hai người đều hẹn nhau đi chơi, bồi dưỡng cảm tình.

Diệp Tố Kỳ thấy trên mặt anh trai treo nụ cười ngây ngô mà kiếp trước chưa từng xuất hiện, cô nghĩ ông trời để cho cô sống lại một lần, chính là hi vọng cô nhìn thấy bộ dáng anh trai hạnh phúc đi?

"Bắt em làm công việc không đúng nghiệp vụ, cũng không tăng tiền lương cho em, thật sự xấu hổ. Như vậy đi, anh mời em ăn bữa tối, hôm nay có rảnh không?" Hình Tử Dương là người khéo đưa đẩy, tự nhiên nghe được ra ý chối từ của Diệp Tố Kỳ, nhưng anh không chết tâm.

Lần trước nghĩ lầm Diệp Tố Kỳ có bạn trai, vốn cũng muốn buông tha, nhưng trong lúc vô tình anh nghe thấy nữ đồng sự nói chuyện phiếm, phát hiện cô cũng không có bạn trai, lập tức châm lại hi vọng, lần này anh thật sự muốn kết giao với Diệp Tố Kỳ. 

Diệp Tố Kỳ nhìn Hình Tử Dương vẫn cười vui vẻ, không có từ bỏ theo đuổi, có chút dở khóc dở cười.

Hình 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện