Trạch Nam Hoàng Kim

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhận được điện thoại Diệp Tố Kỳ gọi tới, khi đó Thành Uyên đang kiểm tra chương trình, thời gian này anh rất bận rộn, bởi vì bản cập nhật mới của trò chơi xuất hiện nhiều bug, quan trọng hơn là hệ thống mã hóa độc quyền mới hoàn toàn công ty, Fire Wall quảng cáo rùm beng có được tính an toàn cao, cho nên Thành Uyên không ngừng viết ra virut có lực phá hoại cường đại công kích hệ thống an toàn công ty nhà mình, chính là vì muốn cho hệ thống an toàn không gặp trở ngại. 

Đây mới là sản phẩm lớn nhất khoa học kỹ thuật Mặc Kỳ hướng tới trong tương lai, trò chơi chỉ là nơi thu tài chính ngắn hạn, còn internet an toàn độc nhất vô nhị nghiệp giới, mới là mục tiêu chung công ty bọn họ hướng tới.

Nhận được điện thoại Diệp Tố Kỳ, nghe thấy cô ấp úng, anh có chút không rõ vì sao cô do dự trù trừ, mãi đến khi cô nói ra lý do - -

"Nhà của em đang tu sửa, ba ngày không có cách nào khác để dùng nước, anh trai tới chỗ chị Tiểu Đồng, anh của em anh cũng biết, anh ấy muốn thế giới hai người với chị Tiểu Đồng, bản thân em cũng không muốn quấy rầy bọn họ, chị Hải Đường gần đây đang bận tiếp khách nước ngoại, luôn luôn ngày đêm điên đảo, không biết sô pha nhà anh có tiện cho em ở tạm vài ngày được không... Không, chỉ hôm nay, chỉ cần hôm nay cũng được."

Nghe vậy, Thành Uyên nháy mắt hiểu ra, tuấn nhan ửng hồng, toàn thân đều nóng, không, hiện ở là tâm viên ý mã, cô tín nhiệm anh, mở miệng muốn anh giúp, anh nên đem hết toàn lực hỗ trợ.

"Em ở đâu?" Hai tay Thành Uyên rời khỏi bàn phím, dò hỏi, lúc này bất cứ chuyện gì đều không có quan trọng bằng việc cô tới.

"Ở nhà."

"Em thu dọn chút đồ dùng thiết yếu đi, anh tới đón em, mấy ngày nay em phải ủy khuất một chút, tới ở chỗ anh." Thành Uyên ngẫm lại, cảm thấy phải nói rõ ràng: "Em yên tâm, phòng tặng cho em, anh ngủ thư phòng, chìa khóa phòng cũng giao cho em, anh tuyệt đối sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."

Sau đó, liền biến thành như vậy.

Từ lúc học đại học Thành Uyên sống một mình bỗng một ngày trong nhà có một cô gái xâm nhập, lại là người duy nhất anh yêu.

"Một mình anh ở nhà lớn như vậy..."

Diệp Tố Kỳ bước vào nhà Thành Uyên mà hoảng sợ.

Ngôi nhà này thật sự rất lớn, ở Đài Bắc, cuộc sống của một người chỉ quanh trong 30 m2 mà nói thì phi thường lớn, phòng bếp, phòng khách, cùng với hai phòng lớn.

Trong đó một cái là phòng ngủ chính, cái còn lại kia là thư phòng, có thể thấy bên trong thư phòng có một màn hình lớn, phía trên chính đang chạy số liệu cô xem không hiểu.

Thì ra anh thật là kỹ sư nha.

"Anh đang làm việc? Em quấy rầy đến anh sao?" Diệp Tố Kỳ không hiểu biên soạn chương trình, nhưng xem phòng làm việc Thành Uyên, cũng có thể biết được anh bề bộn nhiều việc.

"Không vội, em muốn tắm rửa hay không? Phòng tắm ở trong này. Thời gian cũng muộn, em tắm xong thì nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay em cứ dùng phòng này." Lưng Thành Uyên thật sự thẳng, đi lại trong phòng to như vậy, giới thiệu cho cô về mọi nơi.

Trời ạ, cô nam quả nữ ở dưới cùng một mái hiên, trước nay chưa có kinh nghiệm, anh cảm giác... Cực kỳ khẩn trương.

"Được, em cũng muốn tắm rửa trước." Diệp Tố Kỳ nhìn ra anh khẩn trương, biết nghe lời phải, nghe anh nói đi tắm rửa trước, cho người nào đó chút không gian. 

Kỳ thật cô cũng cực kỳ khẩn trương, không phải chưa từng theo đuổi đàn ông, giống đời trước, Thượng Trình là do cô chủ động theo đuổi, nhưng vì sao chủ động tiếp cận Thành Uyên khiến cô khẩn trương như vậy?

Cúi đầu tìm kiếm quần áo, Diệp Tố Kỳ mặt hồng tim đập, vì việc kế tiếp cần
phải làm khiến cô cảm thấy thẹn thùng không thôi.

Thành Uyên là tên ngốc đầu gỗ, cô phải chủ động một chút mới có thể khiến anh biết cô thích anh, làm cho anh mở miệng lần nữa... Congaag is nên rụt rè, Diệp Tố Kỳ lại phải cướp quyền chủ động trên tay Thành Uyên.

"Cái kia..." Tìm tòi trong hành lý một lúc lâu, lúc này Diệp Tố Kỳ mới xấu hổ ngẩng đầu, nhìn Thành Uyên nhỏ giọng nói: "Em quên mang áo ngủ."

Trong hành lý đều là quần áo đi làm, khi cô ở trong nhà thu thập hành lý, liền cố ý bỏ áo ngủ ra, không có nhét vào hành lý.

"Không ngại thì mặc của anh, anh lấy cho em một bộ." Thành Uyên cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng vào phòng, từ trong tủ quần áo cầm một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái đưa cho cô.

"Cảm ơn." Tiếp nhận quần áo, Diệp Tố Kỳ cười có phần khó xử với Thành Uyên, tiếp theo ôm lấy quần áo đi vào trong phòng tắm.

Thành Uyên đặt chìa khóa phòng ở chiếc bàn cạnh phòng tắm, rồi vào thư phòng tiếp tục công tác.

Hai tay anh đặt ở trên bàn phím, ngắn ngủn vài giây gõ ra hơn mười câu lệnh, trong đầu lóe sáng vô số chương trình mã hóa, đột nhiên, một ý nghĩ khong hề liên quan đến công việc chui vào trong đầu - - Diệp Tố Kỳ đang tắm trong phòng tắm nhà anh, lại mặc quần áo của anh.

Ý nghĩ này suýt nữa khiến Thành Uyên viết sai trình tự mã hóa.

"Mình suy nghĩ gì vậy chứ?" Ảo não đè xuống nút Delete, xóa sạch trình tự mã hóa sai, cũng xóa ý nghĩ không sạch sẽ trong đầu.

Đáng tiếc càng muốn xua tan càng không xua tan được, tiến độ công tác càng kéo dài, đối với Thành Uyên mà nói việc viết trình tự đơn giản như hô hấp, giờ phút này một chữ cũng không viết được, cứ như vậy ngồi ở trong phòng làm việc.

Diệp Tố Kỳ tắm rửa xong, mặc quần áo rộng thùng thình của Thành Uyên, cô áp chế khó xử và khẩn trương, thoải mái đi tìm Thành Uyên.

"Thành Uyên, em tắm xong rồi."

Thành Uyên xem ra gầy, kỳ thật cực kỳ cường tráng, quần áo của anh mặc ở trên người cô, tựa như trẻ nhỏ trộm mặc đồ người lớn, chỉ là chiều dài áo đến đùi cô, cho nên cô cũng không cần mặc quần đùi, cứ như vậy lộ ra một đôi chân thon dài.

Thành Uyên nhìn thấy bộ dáng của cô, thở dốc vì kinh ngạc, anh bức hai mắt của mình không được nhìn laonj, cô gái mình thích ngay trước mắt, lại mặc đồ của mình, ở trong nhà mình, đây là hình ảnh Thành Uyên nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, mà anh phát hiện chính mình căn bản không thể xem nhẹ sự tồn tại của cô nhóc này này. 

"Khụ." Anh kéo thần trí về, thanh âm cố giữ vững ổn định nói: "Muốn ngủ?"

"Còn không có, em không ngủ sớm như thế."

"Uhm." Thành Uyên biểu tình bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là ba đào* mãnh liệt: "Em muốn dùng máy tính không? Anh có một laptop không dùng tới, có thể cho em mượn sử dụng." Tuy cô không lên trò chơi nữa, nhưng vẫn lên RC nói chuyện phiếm với bạn bè rồi mới ngủ.

*Ba đào: sóng lớn

"Được." Diệp Tố Kỳ tiếp nhận laptop trên bàn công tác của Thành Uyên, đặt lên bàn nhỏ bên cạnh bàn làm việc, mở ra, liên kết mạng.

Thành Uyên 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện