Lúc ấy cuộc đối thoại bên hồ là như thế này.
Đường Tam Thập Lục nhìn cánh tay phải của Hiên Viên Phá lúc này mơ hồ có thể thấy được một lớp lông màu đen cứng như thép, hỏi: "Cẩu hùng?"
Hiên Viên Phá nhìn hắn một cái, nghĩ hắn không có ác ý, nói: "Hùng.
"
Đường Tam Thập Lục a một tiếng, nói: "Quả nhiên là cẩu hùng.
"
Hiên Viên Phá nghiêm túc suy nghĩ một chút, sự khác biệt giữa cẩu hùng cùng hùng, lúc này xác nhận hắn đang chế nhạo mình, nói: "Đường Tam Thập Nhị, ngươi không phải là người tốt.
"
Sắc mặt Đường Tam Thập Lục trở nên có chút khó coi, nói: "Ta nói rồi, đừng nên gọi ta là Đường Tam Thập Nhị.
"
Hiên Viên Phá rất kiên trì: "Đường Tam Thập Nhị, không phải tự ngươi nói ở trên Thanh Vân bảng xếp hạng bao nhiêu thì đổi tên thành như thế hay sao?"
"Đây chỉ là tự khích lệ chính mình.
"
Đường Tam Thập Lục giải thích, đồng thời quyết định đến đại triêu thí nhất định phải liều mạng, tranh thủ thời điểm Thanh Vân đổi bảng có thể tiến vào mười thứ hạng đầu.
Hiên Viên Phá nói: "Ngươi cũng không thích cái tên Đường Đường.
"
Đường Tam Thập Lục nói: "Rất giống tên con gái.
"
Ánh mắt Hiên Viên Phá rơi vào trước ngực của hắn, nói: "Người chua ngoa giống như ngươi, nếu như không phải thời bình, nhìn hình dáng có khi người ta tưởng ngươi là con gái.
"
Nói xong câu đó, hắn khiêng cái cây đã gãy nửa đoạn đi về phía phòng bếp, không thèm để ý tới Đường Tam Thập Lục.
Câu chuyện vô vị này, cuối cùng chấm dứt trong sự thắng lợi của thiếu niên Yêu tộc.
Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, Trần Trường Sinh đang lướt đi trong đống tuyết không xa.
Hắn đi rất nhanh, trong lúc đi lại tựa như có gió tuyết đi theo, tự nhiên không phải đang tản bộ, cũng không phải đang tiêu cơm, là đang tu hành —— tuy nói có chút mơ hồ, nhưng hắn hẳn là đã bước qua cửa ải tẩy tủy, trong cơ thể bắt đầu có chân nguyên lưu động, chẳng qua vấn đề kinh mạch vẫn không có cách nào giải quyết —— cũng may hắn đã sớm có chuẩn bị đối với phương diện này, Lạc Lạc cùng Hiên Viên Phá có tiến bộ, chứng minh ý nghĩ của hắn là chính xác.
Vấn đề ở chỗ, số lượng chân nguyên của hắn thật sự quá thưa thớt, trước đại triêu thí, lại không dám mạo hiểm đi đốt một mảnh cánh đồng tuyết khác, nếu như hắn muốn chuẩn bị, cần nghĩ chút ít phương pháp khác, tỷ như lợi dụng thân thể của hắn phát sinh dị biến —— hắn bây giờ có được lực lượng vượt qua Yêu tộc bình thường, có tốc độ cùng cường độ khó có thể tưởng tượng.
Cuối cùng hắn quyết định đem hi vọng ký thác vào thân pháp, cho nên hắn quyết định tiếp tục nghiên cứu Da Thức bộ.
Da Thức bộ là bí mật bất truyền của Ma tộc, hắn đọc một lượt Đạo Tàng, đối với thứ này có điều hiểu rõ, có thể học thuộc mấy ngàn phương vị, thậm chí đã dạy Lạc Lạc một chút cách thức đơn giản hoá, ở Thanh Đằng yến làm khiếp sợ toàn trường —— nhưng lúc ấy trên thân kiếm của Quan Phi Bạch không có chân nguyên, nếu như hắn muốn ở trên đại triêu thí chiến thắng người tu hành, chỉ dựa vào Da Thức bộ phiên bản đơn giản hóa còn xa xa không đủ.
Trên mặt tuyết, toàn bộ đều là dấu chân của hắn, ở trước lúc lần nữa bị gió tuyết che giấu, tạo thành đủ loại đồ án, có khi đơn giản, có khi phức tạp, nếu như trong bầu trời mây tuyết bay đi, mọi người ngẩng đầu nhìn lên tinh không, đại khái có thể tìm được sự liên lạc giữa các đồ án này với vị trí tinh thần trên trời.
Vào lúc này, xe ngựa của giáo khu xử đã đến Quốc Giáo học viện, Tân giáo sĩ tới bái phỏng.
Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục cảm thấy hơi bất ngờ.
Đại triêu thí trình tự ghi danh đã sớm làm xong, cũng là do Tân giáo sĩ hỗ trợ một tay xử lý, giáo khu xử thậm chí âm thầm đem tư liệu của những người ghi danh, tặng một phần cho Quốc Giáo học viện, theo đạo lý mà nói, việc cũng làm xong, đại triêu thí sắp sửa bắt đầu, hắn còn tới Quốc Giáo học viện để làm gì? Chẳng lẽ không sợ gặp phải chút ít điều tiếng hay sao?
Kim Ngọc Luật bưng bình trà, nhìn hai tên thiếu niên lắc đầu, nghĩ thầm quả nhiên đều là mấy đứa trẻ ngoan, loại chuyện này mà cũng không hiểu.
Tân giáo sĩ nói rõ ý của mình, thì ra trong tư liệu ghi danh còn có thiếu xót, cần Trần Trường Sinh lấy ra danh sách cùng con dấu để xác nhận lại.
Xong xuôi chuyện này, Tân giáo sĩ cũng không lập tức rời đi.
Trần Trường Sinh để cho Hiên Viên Phá bưng tới một chén trà ngon, để bày tỏ cảm tạ.
Tân giáo sĩ bưng trà, nhưng không uống, đi ra khỏi tàng thư quán, đứng ở trong đống tuyết bên hồ, nhìn bờ bên kia, bỗng nhiên nói một câu nói: "Muốn tới được bờ bên kia, thật sự cần vô thượng trí tuệ a.
"
Hắn cảm khái xong, đem trà trả về trong tay Hiên Viên Phá, nhìn mọi người cười cười, sau đó ngồi xe ngựa rời khỏi Quốc Giáo học viện.
Trần Trường Sinh ba người cảm thấy hồ đồ, không biết Tân giáo sĩ làm thế là có ý gì.
Bờ bên kia là cách nói của phật tông, phật tông đã sớm suy bại vạn năm, rất ít được người ta nhắc tới, những lời này thuần túy là Tân giáo sĩ cảm khái, hay là có thâm ý gì?
"Người này, làm sao bỗng nhiên biểu đạt ưu tư như vậy?" Đường Tam Thập Lục nói.
Kim Ngọc Luật cũng không nhịn được nữa, mắng: "Ngu ngốc, lộ đề rõ ràng như vậy còn không hiểu được?"
"A?" Hiên Viên Phá há hốc mồm, nghĩ thầm đề ở chỗ nào?
Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm đại nhân vật làm việc thật sự không minh bạch, chuyện trọng yếu như vậy, chẳng lẽ không có thể nói rõ ràng hơn một chút hay sao?
Đại triêu thí chia làm ba tràng văn thí, vũ thí cùng với đối chiến, giáo khu xử cố tình chiếu cố Quốc Giáo học viện, cơ bản cũng là rơi vào trên người Trần Trường Sinh, dựa theo tình huống cụ thể của hắn, văn thí hoàn toàn không cần lo lắng, đối chiến dựa vào thực lực, không có đề mục gì, như vậy Tân giáo sĩ đặc biệt tới lộ đề chính là nhằm vào vũ thí.
"Vượt qua hồ nước?"
Đường Tam Thập Lục đi tới ven hồ, đứng ở trên viên đá bị Hiên Viên Phá đánh nát, nhìn bờ bên kia cách hơn mười trượng, có chút không giải thích được, nói: "Chuyện này rất đơn giản a.
"
"Ta tự mình vượt qua thì thật khó khăn.
" Hiên Viên Phá quay đầu nhìn sang Trần Trường Sinh, nói: "Nhưng muốn ta đem tảng đá ném tới bờ bên kia, rất đơn giản.
"
Trần Trường Sinh hiểu được ý tứ của hắn, không nói tiếp, trầm mặc một lát sau nói: "Ta phải thử nghĩ cách.
"
Hiên Viên Phá đánh ngã gốc cây kia quá to, rất khó chẻ thành củi.
Kim Ngọc Luật đột nhiên nổi hứng, đem nửa đoạn cây này đốt cháy, sau đó đem một con hươu đen Lạc Lạc từ Ly cung đưa tới treo ở phía trên, ăn hươu