Trần Trường Sinh cũng tùy tiện nói vài chuyện, mà trong suy nghĩ của Đường Tam Thập Lục, tùy tiện mấy chữ này, bất kể là tùy tiện gọi món ăn, hay là tùy ý ăn cùng với nhau, ý tứ cũng không khác biệt nhiều lắm, ngoài việc thông cảm cho đối phương, gọi thức ăn cũng không để ý tới giá tiền, cầm lấy thực đơn, liền tùy ý gọi mấy món ăn nổi tiếng của khách sạn này, hai món đầu chính là canh phi tước, song đầu ngư hấp...!Thời khắc hắn gọi món ăn, hắn nhìn thấy lông mày của Trần Trường Sinh hơi cau lại, cho rằng đối phương không đủ tiền nên hơi tiếc của, lại quay sang nói với tiểu nhị: "Song đầu ngư thôi không gọi nữa, đổi thành lư ngư, còn nữa..
canh phi tước thì đổi thành canh rau rút cho ta."
Quả nhiên, chân mày của Trần Trường Sinh khẽ giãn ra.
Đường Tam Thập Lục mỉm cười, nghĩ thầm đúng là người quan sát tỉ mỉ, lại còn hiểu ý của người khác, thuận miệng nói: "Lại thêm một chén thịt hươu nai khô để nhâm nhi."
Trần Trường Sinh cau mày.
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn một cái, nói: "Đổi đi...!một chén thịt heo khô bình thường."
Trần Trường Sinh vẫn nhướng mày.
Đường Tam Thập Lục cảm thấy không vui, nghĩ thầm một chén thịt heo rẻ tiền, thường ngày ở nhà mời mọc mình còn chẳng thèm động đũa, ngươi lại tiếc tiền hay sao?
Hắn quay sang tiểu nhị nói: "Mang lên một đĩa rau trộn với tai heo! Lại thêm một đĩa hồng du thuận phong!"
Trần Trường Sinh vẫn bộ dạng như vậy, thái độ tỏ rõ sự phản đối.
Đường Tam Thập Lục thật sự cảm thấy phiền phức, nói: "Cũng là nể ngươi lần đầu tiên mời khách ăn cơm, không hiểu nhân tình thế sự, ta cũng không trách móc gì ngươi."
Trần Trường Sinh giật mình, hỏi: "Ta không đúng ở chỗ nào chứ?"
Đường Tam Thập Lục quát lên: "Cho dù ngươi không có nhiều tiền, cũng không thể có vẻ mặt như thế ở trước mặt khách nhân được, thật sự làm cho người ta khó chịu! Nếu là nam nhân, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng không thể đánh mất thể diện được! Cho dù phải đem đổi chiếc áo khoác lông trên người của ngươi, cũng có đáng là gì chứ?"
Hắn tự cho là đạo lý của mình rất đúng, cảm giác giáo dục đồng bạn cũng rất thoải mái, Trần Trường Sinh nghe vậy cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Đây chẳng phải cố ý phùng má giả làm người mập hay sao?"
Đường Tam Thập Lục tức giận, nói: "Sao lại nói như thế?"
"Đây là tục ngữ ở Tây Ninh." Trần Trường Sinh nghiêm túc giải thích rõ ràng.
Đường Tam Thập Lục ngơ ngác, nghĩ thầm chính mình đang hỏi chuyện này hay sao? Đang chuẩn bị tức giận quát mắng, lại nghe Trần Trường Sinh bình tĩnh nói nốt câu.
"...!Hơn nữa ta cũng không có áo khoác lông."
Trong phòng bỗng nhiên trở nên an tĩnh.
Đường Tam Thập Lục đã quên mất chuyện tức giận, cảm thấy chuyện này quả thật đáng buồn.
Hắn chỉ thấy chút ít trưởng bối cùng các sư huynh trong gia tộc tông môn thiếu tiền cầm ngay áo khoác lông đi đổi lấy rượu uống, lại chưa có ai từng nói với hắn, nếu có người nghèo đến mức những thứ này cũng không có, làm sao vì thể diện mà còn muốn mời khách ăn cơm, mà bản thân hắn...
Đầu tiên là hắn chưa từng thiếu tiền, tiếp nữa là...!Hắn chưa từng mời ai ăn cơm.
Hắn nhìn Trần Trường Sinh nghiêm nghị nói: "Vậy bữa cơm này ta sẽ mời ngươi."
Trần Trường Sinh kinh ngạc, hỏi: "Tại sao?"
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn vẻ mặt ôn hòa nói: "Ngươi không có áo khoác lông, khẳng định cũng không có gì đáng giá trong người, làm sao có thể để ngươi mời ta được?"
Trần Trường Sinh tỏ vẻ vô tội, nói: "Nhưng...!Ta có tiền mà."
...
...
Không khí lại trở nên tẻ nhạt.
Đường Tam Thập Lục sắc mặt trở nên khó coi, hỏi: "Vậy tại sao lúc nãy ta gọi món ăn, sắc mặt của ngươi lại khó coi đến thế?"
Trần Trường Sinh suy nghĩ cảnh tượng lúc trước, tựa như hiểu điều gì, có chút ngượng ngùng, giải thích: "Bởi vì...!ngươi gọi canh phi tước, tên có vẻ là ôn bổ, kì thực lại là món nóng , ăn vào mùa đông thì rất tốt , nhưng bây giờ là mùa xuân, uống canh này sẽ sinh ra hư hỏa, không tốt cho thân thể."
Đường Tam Thập Lục hoàn toàn không ngờ tới người này lại suy nghĩ mọi chuyện theo phương diện này, hỏi: "Chẳng lẽ các món còn lại cũng không được hay sao? Đó toàn là món ăn nổi tiếng mà."
Trần Trường Sinh dùng giọng nói bình tĩnh giải thích: "Song đầu ngư là loại cá dưới biển sâu, thức ăn của nó là cá tôm rắn biển, trong thân thể của nó trầm tích quá nhiều độc tố, nếu là nấu với nước còn được, nấu canh cũng có thể ăn, nhưng đem đi hấp ăn vào không tốt cho thân thể.
Hơn nữa chúng ta chỉ có hai người, ăn quá nhiều thịt không tốt cho thân thể.
Mà thịt khô đều dùng thịt ba chỉ để làm, quá nhiều dầu mỡ, tốt nhất là đừng ăn."
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó bổ sung: "Hồng du thuận phong và tai heo đều là đồ tốt, nhưng hai thứ này nếu kết hợp với nhau, ăn nhiều sẽ đau bụng loạn tâm, đối với thân thể cũng không nên."
"Ngừng lại!" Đường Tam Thập Lục không thể nghe nổi nữa.
Trần Trường Sinh nói một loạt vấn đề không tốt cho thân thể, những lời này tựa như con ruồi vo ve ở bên tai hắn, làm cho hắn thật sự không thoải mái —— bất luận là người nào, sau khi cao hứng gọi đồ ăn mà nghe được những lời này, cũng sẽ mất đi hứng thú —— thức ăn dĩ nhiên không phải loại nào cũng tốt cho sức khỏe, nhưng lúc ăn cơm ai thèm nghĩ đến những chuyện này? Hơn nữa còn chú ý nghiêm khắc giống như hắn? Nếu như Trần Trường Sinh là một lão giả cực kỳ để tâm tới dưỡng sinh thì còn được, nhưng hắn rõ ràng chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi ...
"Đối với thân thể không tốt thì làm sao? Chẳng lẽ ăn vào sẽ chết ngay ư?" Đường Tam Thập Lục lạnh lùng nói.
Trần Trường Sinh nhìn hắn thật tình nói: "Sẽ không chết ngay, nhưng nhất định sẽ chết sớm."
Đường Tam Thập Lục không còn lời nào để nói, rất tò mò, hỏi: "Vậy bình thường ngươi ăn món gì?"
Trần Trường Sinh đáp: "Hai lạng thịt, hai cân rau, khoai lang hoa màu tùy ý, hai ngày sẽ ăn một con bạch ngư trong suối, không uống canh."
Đường Tam Thập Lục hỏi: "Ăn như thế trong bao lâu?"
Trần Trường Sinh nói: "Từ khi hiểu chuyện đều ăn như thế."
Lần này đến phiên Đường Tam Thập Lục cau mày.
Hắn cảm thấy mấy món ăn này, nghe cũng không dễ ăn, mà muốn ăn mười bốn năm như vậy, cuộc sống thê lương tới chừng nào chứ?
Hắn thật sự rất thương cảm người này.
...
...
Lúc ăn cơm, hai người rất yên tĩnh, Đường Tam Thập Lục cảm thấy đồ ăn quá mức bình thường, Trần Trường Sinh cảm thấy đồ ăn quá mức hại sức khỏe, tóm lại hai người đều không vừa ý.
Dĩ nhiên, chuyện này căn bản không thể nào hòa hợp, tựa như đậu hoa so với bánh chưng, mục tiêu khẩu vị và sức khỏe trong ăn uống thủy chung là lĩnh vực va chạm kịch liệt nhất của loài người.
Lần chiêu đãi đầu tiên trong cuộc đời của Trần Trường Sinh kết thúc một cách qua loa như vậy, hai chén trà thơm được dâng lên, hai người tùy ý hàn huyên mấy câu về tình hình khảo hạch của Thiên Đạo viện, Đường Tam Thập Lục lại hỏi hỏi hắn chi tiết cuộc thi ở Trích Tinh cùng với hai nhà học viện khác, đối với việc Đại Chu quân đội cũng bị thần tướng phủ gây sức ép tỏ vẻ nghi ngờ, sau đó cũng không bình luận thêm gì.
——mấy cuộc chuyện phiếm đầu tiên bình thường khi quen bạn mới, cũng sẽ nói một chút chuyện lúc còn bé cùng với sự việc xảy ra lúc trưởng thành,