Nghe thấy câu này, Trần Trường Sinh đã hiểu được thiếu niên kia là ai, bắt đầu từ khi quen biết Đường Tam Thập Lục, cho đến thời gian làm bạn học ở Quốc Giáo học viện, hắn từ trong miệng của Đường Tam Thập Lục, đã nghe được quá nhiều lần ba chữ lang tể tử (tể tử : nhãi con, nhóc con), cho đến tận lúc này, hắn mới biết được thì ra con sói kia vẫn luôn ở phương bắc.
Sói không phải là chó, lang tể tử tự nhiên cũng không có ý tứ sỉ nhục như cẩu tể tử, Đường Tam Thập Lục cùng với các thiếu niên thiên tài trên Thanh Vân bảng, đã quen dùng ba chữ lang tể tử để hình dung vị thiếu niên đáng sợ nơi phương bắc, trên thực tế cố ý làm thế để giữ cho mình một loại tầm nhìn ngang bằng hơn, ở cự ly gần hơn mà nói nó ẩn giấu tâm tình kính sợ.
Trần Trường Sinh lần đầu tiên nghe Đường Tam Thập Lục nhắc tới ba chữ lang tể tử, là ở khách sạn trước Thiên Thư lăng, lúc ấy hắn cũng đã cảm thấy Đường Tam Thập Lục cảm xúc có chút phức tạp khi nói tới ba chữ kia, ẩn chứa kiêng kỵ thậm chí là tôn kính nào đó, phải biết rằng thiếu niên kiêu ngạo như Đường Tam Thập Lục, cho dù là nhân vật như Thu Sơn Quân cùng Cẩu Hàn Thực, cũng không thể làm cho hắn tôn kính từ tận đáy lòng.
Hắn không hỏi Đường Tam Thập Lục vị lang tể tử kia rốt cuộc là ai, cũng không hỏi thăm lai lịch cùng sư thừa của đối phương, bởi vì lúc ấy tất cả thời gian và tinh lực của hắn cũng đều dùng cho phương diện học tập tu hành, hơn nữa dựa theo giọng nói của Đường Tam Thập Lục lúc nhắc tới, lang tể tử kia tựa như ở tận phương trời xa xôi nào đó, như vậy tự nhiên hắn sẽ không để ý tới.
Cho tới tận hôm nay ở trước Ly cung, hướng về phía ánh sáng mặt trời, tầm mắt của hắn rơi vào trên người thiếu niên chỉ mặc một chiếc áo đơn, sau đó cũng khó có thể rời đi.
Cho đến lúc này, hắn cuối cùng cũng biết, thiếu niên này cũng có một cái tên khác với mọi người —— Chiết Tụ, nói vậy từ nay về sau hắn muốn quên đi cái tên này, cũng sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
"Phẫn nộ Chiết Tụ..." Lạc Lạc đứng ở bên cạnh, nhìn thiếu niên dưới đình, nhẹ nói: "Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn."
Trần Trường Sinh cảm thấy thanh âm của nàng khẽ run, hơi ngạc nhiên cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt nàng nhìn thiếu niên kia tràn đầy thương hại, chẳng biết tại sao, đột nhiên cảm giác có chút không được tự nhiên.
"Ta nghĩ mọi người nơi này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn."
Đường Tam Thập Lục nhìn thiếu niên kia, vẻ mặt phức tạp nói: "Từ khi ra đời đến lúc tu hành rồi đến lúc bắt đầu săn giết, hắn luôn ở cánh đồng tuyết lạnh lẽo phía bắc, chưa từng rời khỏi bao giờ, ngay cả mọi người ở Ủng Tuyết quan cũng rất hiếm khi thấy thân ảnh của hắn, chớ đừng nói chi là những người đang sống trong thái bình thịnh thế như chúng ta."
Nghe những lời cảm khái này, Trần Trường Sinh trầm mặc một lúc, sau đó hỏi: "Hắn là người như thế nào?"
"Hắn là một yêu nhân."
Đường Tam Thập Lục nhìn Lạc Lạc một cái, nói: "Yêu nhân chân chính."
Yêu tộc cùng Nhân tộc trước giờ có quan hệ liên minh rất thân mật, nhưng rất ít khi xuất hiện chuyện hôn nhân, cũng không có câu chuyện tình yêu thê mỹ gì đó truyền lưu.
Bởi vì hai tộc kết hôn, dễ sinh ra một chút kết quả không tốt.
Yêu nhân, chính là đời sau Yêu tộc cùng Nhân tộc kết hôn sinh ra, yêu nhân có huyết mạch của cả hai tộc, thiên tư thông minh, nhưng ở phương diện tu hành thường xuyên gặp phải chút chướng ngại khó có thể vượt qua.
Lạc Lạc có phụ thân là Bạch Đế, mẫu thân là công chúa nhân loại của Đại Tây Châu, nói đúng ra, nàng cũng là một yêu nhân.
Trên danh nghĩa, bởi vì nàng là nữ, cho nên không thể tu hành công pháp bạo liệt của Bạch Đế, trên thực tế, chỉ có mấy người thân cận nhất với Bạch Đế hoàng tộc mới hiểu được, nguyên nhân do nàng có huyết mạch yêu nhân, không thể đem công pháp của Bạch Đế tu hành đến chỗ tinh thâm được.
Bạch Đế vợ chồng tình cảm vô cùng tốt, Bạch Đế căn bản không thể nào cưới thêm phi tử, vợ chồng đối với con gái duy nhất Lạc Lạc lại vô cùng sủng ái, không muốn sinh thêm con nữa.
Lạc Lạc không thể đem công pháp của Bạch Đế nhất tộc tu luyện đến mức tận cùng, không cách nào thừa kế ngôi vị hoàng đế của Bạch Đế, đây cũng là vấn đề lớn nhất vạn dặm yêu vực hiện tại gặp phải, sở dĩ các đại nhân vật của Yêu tộc như Kim Ngọc Luật cùng Lý nữ quan, đối đãi với Trần Trường Sinh giống như tộc nhân của mình, không chỉ bởi vì Lạc Lạc bái hắn làm thầy, còn bởi vì bọn hắn thấy Lạc Lạc Điện hạ được sự giúp đỡ của Trần Trường Sinh, có thể giải quyết tiền cảnh của vấn đề này.
Thiếu niên tên là Chiết Tụ kia có tình huống rất tương tự với Lạc Lạc, phụ thân của hắn là Lang tộc, mẫu thân là loài người.
Chẳng qua huyết mạch của cha mẹ hắn không cường đại cao quý giống như huyết mạch của cha mẹ Lạc Lạc, huyết mạch của phụ hệ nhất tộc chiếm cứ ưu thế rất lớn, cho nên tu hành thiên phú của hắn giữ vững tương đối đầy đủ, nhưng đáng tiếc chính là, vấn đề mà hắn gặp phải cũng nghiêm trọng hơn vô số lần so với vấn đề của Lạc Lạc.
Hai năm trước là thời điểm mà Đại Chu triều đề nghị công trận, Thánh Hậu nương nương cùng Giáo Hoàng đại nhân từng có một cuộc nói chuyện, nội dung nói chuyện sau đó được tiết lộ ra ngoài, người trên toàn bộ đại lục đều biết, vị thiếu niên Lang tộc này có vấn đề, có vấn đề lớn rất khó giải quyết, đó là vấn đề mà Thánh Hậu nương nương cùng Giáo Hoàng đại nhân cũng không giải quyết được, chẳng qua không ai biết vấn đề kia là gì.
Cuối cùng có chút tin tức bí ẩn, ngược lại là từ Tuyết Lão thành truyền đến Trung Nguyên.
Thông qua mấy tên Ma tộc may mắn chạy trốn khỏi tay của thiếu niên Lang tộc kể lại, đại khái có thể xác nhận, vấn đề thiếu niên Lang tộc này gặp phải, hẳn là ở phương diện tinh thần.
Vậy đại khái cũng là nguyên nhân tại sao ở trên cánh đồng tuyết này, hắn bị quân đội Ma tộc cùng nhân loại xưng là Phẫn nộ Chiết Tụ.
Nghe xong những lời này, Trần Trường Sinh lại nhìn thiếu niên trong đình, đột nhiên cảm giác hắn biểu hiện càng thêm cô đơn.
Hiên Viên Phá nói: "Hắn cũng rất nổi danh ở trong bộ lạc của chúng ta."
Vạn dặm yêu vực, phần lớn các bộ lạc vẫn lấy săn thú mà sống, tôn kính thợ săn ưu tú nhất.
Phẫn nộ Chiết Tụ, chính là thợ săn ưu tú nhất.
Hắn không giao thiệp với thế giới loài người, cũng không giao thiệp với Yêu tộc, hắn đi lại trên cánh đồng tuyết, săn giết Ma tộc để sống.
Mấy năm này, Ma tộc chết trong tay hắn khó có thể đếm hết.
Vô luận vô tình hay cố ý, hắn đã thay Đại Chu bắc quân giải quyết rất