Cho dù là người giống như Chiết Tụ mệnh phạm vào thiên sát cô tinh, cũng bị thái độ chân tình của Đường Tam Thập Lục làm cho kinh hãi.
Hắn nhìn Đường Tam Thập Lục, muốn nói điều gì đó, cuối cùng lại không cất thành lời.
Nhưng ánh mắt của hắn làm cho Đường Tam Thập Lục cảm thấy có chút tổn thương, bởi vì thời điểm hàng ngày hắn nhìn Trang Hoán Vũ hoặc là các bạn học khác trong Thiên Đạo viện, ánh mắt đại khái cũng giống như vậy —— hắn rất rõ ràng, loại ánh mắt này là loại ánh mắt đang nhìn kẻ ngốc.
"Nếu như ngươi cảm thấy ta không thể được, vậy Trần Trường Sinh thì như thế nào? Lúc trước ta đã nói với ngươi, người này rất giống ngươi, cũng sợ chết như thế, ăn món gì cũng phải xoi mói kỹ lưỡng, ngươi nhai cơm mười hai lần ư? Hắc, nhưng hắn là quái vật phải nhai tới hai mươi lần, trong biển người mênh mông, có thể được người giống mình như thế, khó đến chừng nào, chẳng lẽ không nên quý trọng hay sao?"
Đường Tam Thập Lục quơ cánh tay, hưng phấn thuyết phục.
Chiết Tụ vẫn không có phản ứng gì, tiếp tục đồ ăn do Ly cung cung cấp.
Hắn cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ vào thiếu niên Yêu tộc cao lớn như ngọn núi đứng bên bờ rừng nói: "Nếu như ngươi cảm thấy loài người không thể tin được, ta đây chân thành đề cử Hiên Viên Phá, đàng hoàng thành khẩn nhất thế gian này."
Chiết Tụ vẫn không để ý tới hắn.
"Ngươi làm vậy là buộc ta phải sử dụng pháp khí cường đại nhất sao?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Cũng may danh tiếng của ngươi cũng không hề nhỏ, để cho Lạc Lạc Điện hạ làm bằng hữu với ngươi coi như cũng đáng.
Như thế nào? Ta nghĩ ngươi không thể tìm ra đối tượng nào tốt hơn để làm bạn thân đâu, ngươi cùng nàng đều là nhân yêu, không phải, yêu nhân, thân thế và vấn đề gặp phải cũng tương tự, sau khi kết thành bằng hữu, không nói từ chỗ của Điện hạ có thể đạt được bao nhiêu lợi ích, ít nhất lúc gặp khó khăn cũng sẽ cùng chia sẻ không phải sao?"
Lúc này hắn làm gì còn bộ dáng phiêu nhiên xuất trần của thiếu niên công tử nơi Vấn Thủy, hoàn toàn là một thương nhân ưu tú chỉ mong buôn bán của mình được thuận lợi mà thôi.
Chiết Tụ sau khi nghe tên Lạc Lạc Điện hạ, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên một lần nữa, nhìn sang bờ rừng, ánh mắt cảm xúc có chút phức tạp, không biết suy nghĩ điều gì.
Ngay khi Đường Tam Thập Lục cảm thấy chuyện này có cơ hội thành công , Chiết Tụ dùng tốc độ chậm chạp nói: "Ta không cần bằng hữu, chỉ có người cô độc mới có thể cường đại."
Nghe thấy câu này, Đường Tam Thập Lục không tức giận, ngược lại liễm thần tĩnh khí, trở nên nghiêm túc.
Hắn quan sát ánh mắt của Chiết Tụ, nói: "Sói, chưa bao giờ cô độc như loài người vẫn thường tưởng tượng.”
Chiết Tụ nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ sắc bén.
Đường Tam Thập Lục tiếp tục bình tĩnh nói: "Ngươi sở dĩ cô độc , đó là vì ngươi không được tộc nhân chào đón.”
Ánh mắt của Chiết Tụ chợt hàn lãnh, tựa như một thanh đao thấm đẫm sương đêm.
Đường Tam Thập Lục làm như không thấy, nói: "Lang tộc từ trước đến giờ đều tác chiến tập thể, không phải sao? Sau khi biết ngươi tới đây, rất nhiều thí sinh đều đang suy đoán tại sao ngươi phải rời khỏi cánh đồng tuyết, vượt vạn dặm đường tới kinh đô tham gia đại triêu thí, Trần Trường Sinh nghĩ rằng ngươi không cam lòng vì bị Lạc Lạc Điện hạ chiếm mất vị trí thứ hai trên Thanh Vân bảng, cho nên muốn chiến thắng Điện hạ ở đại triêu thí để chính danh cho bản thân."
Nghe thấy câu này, Chiết Tụ nhíu nhíu mày, tựa như hơi ngạc nhiên về sự cảnh giác của Quốc Giáo học viện đối với mình.
Đường Tam Thập Lục tiếp tục nói: "Tô Mặc Ngu trước lúc bị ngươi đánh trọng thương cũng đã nói, hắn cho rằng ngươi chỉ đơn thuần là thích chiến đấu, đại triêu thí đối chiến cung cấp cho ngươi cơ hội như thế."
Chiết Tụ nhìn hắn hỏi: "Ngươi...!nghĩ thế nào?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Trần Trường Sinh lo lắng có chút đạo lý, nhưng còn chưa đầy đủ, nếu không hai năm qua ngươi cũng đã sớm lao lên Thánh Nữ phong gây phiền toái cho Từ Hữu Dung rồi."
Chiết Tụ lắc đầu nói: "Ta đánh không lại nàng."
Đường Tam Thập Lục ngây người, nhưng không tiếp tục đề cập đến vấn đề này, tiếp tục nói: "Ta cũng không cho nghĩ suy đoán của Tô Mặc Ngu chính xác.
Cho dù ngươi thích chiến đấu, muốn ở trong chiến đấu nâng cao thực lực của bản thân, cũng tất nhiên là chiến đấu phân ra sinh tử loại kia mới được, đại triêu thí đối chiến trong mắt ngươi, chẳng khác gì một trò chơi, đối với ngươi có thể có bao nhiêu hấp dẫn chứ?"
Chiết Tụ dùng trầm mặc tỏ vẻ đồng ý.
"Như vậy ngươi rốt cuộc là muốn gì? Ngươi tới tham gia đại triêu thí đến tột cùng để làm cái gì?"
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói: "Nói ra, có thể ta sẽ thỏa mãn cho ngươi."
"Ta...!không cần bằng hữu."
Chiết Tụ nói chuyện vẫn cực kỳ chậm chạp, làm người nghe có chút thống khổ.
Hắn nhìn vào mắt Đường Tam Thập Lục, từng câu từng chữ nói: "Ta muốn...!Tiền."
Chung quanh hoàn toàn an tĩnh, gió nhẹ lướt qua giấy dầu, phát ra thanh âm loạt xoạt, mùi vị dầu mỡ gà quay cũng bị thổi đi chút ít.
Đường Tam Thập Lục rất lâu sau cũng không nói gì, bởi vì hắn rất khiếp sợ.
Hắn rời khỏi bờ rừng tới nói chuyện với Chiết Tụ, tự nhiên đã chuẩn bị tư tưởng kỹ càng, vô luận Chiết Tụ muốn cái gì, cho dù là cổ quái đến đâu, hắn cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ, hơn nữa nguyện ý chuẩn bị cho hắn, Trần Trường Sinh muốn đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh, cần có Chiết Tụ giúp sức, vì thế Quốc Giáo học viện trả giá thế nào cũng là đáng giá.
Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng không ngờ tới, Chiết Tụ muốn tiền.
Trong thế hệ trẻ trên đại lục, Chiết Tụ không nghi ngờ chút nào là thiếu niên lạnh lùng cô ngạo nhất, nhưng thứ hắn muốn lại là thứ tầm thường nhất thế gian.
Đường Tam Thập Lục dùng thời gian rất lâu mới xác nhận Chiết Tụ không hề nói đùa, nói rất thật lòng, cho nên càng thêm khiếp sợ.
"Tiền?"
"Đúng vậy, ta muốn tiền, rất nhiều tiền."
"Tại sao?"
Chiết Tụ không trả lời.
Gió nhẹ nhẹ phẩy giấy dầu, gà quay lạnh dần.
Đường Tam Thập Lục cũng tỉnh táo, nhìn hắn nói: "Ta rất nhiều tiền."
Chiết Tụ nói: "Ta biết."
Đường Tam Thập Lục hỏi: "Số lượng?"
Chiết Tụ nói: "Xem tình huống cụ thể."
Đường Tam Thập Lục trầm mặc một lát rồi nói: "Đồng ý."
Chiết Tụ nhìn hắn, thần tình lạnh nhạt nói: "Ta còn muốn một số thứ, hi vọng các ngươi có thể cho ta."
Đường Tam Thập Lục khẽ cau mày, hỏi: "Chúng ta có những thứ đó?"
Chiết Tụ nói: "Có."
Đường Tam Thập Lục nhìn vào mắt của hắn, nói: "Thì ra...!mục đích mà ngươi tham gia đại triêu thí, từ bắt đầu đến hiện tại, chính là Quốc Giáo học viện?"
Chiết Tụ nói: "Đúng vậy."
Đường Tam Thập Lục hỏi: "Là Điện hạ hay là ai?"
Chiết Tụ nói: "Không phải ngươi."
Đường Tam Thập Lục hiểu , Chiết Tụ vì Trần Trường Sinh mà tới.
Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Hắn rất muốn đạt được thủ bảng thủ danh, cho nên ta nghĩ, chỉ cần không phải ngươi muốn tánh mạng của hắn, như vậy cái gì cũng có thể