Lĩnh hội tinh thần của ai? Giáo Hoàng đại nhân.
Là dạng tinh thần gì? Vậy thì cần phải hướng về ấn giám và chữ ký của Giáo Hoàng đại nhân suy tư nhiều hơn, muốn lấy mọi thứ từ sâu trong linh hồn của mình ra sử dụng, đại khái mới có thể đến gần thêm tinh thần thế giới mênh mông như Tinh hải của Giáo Hoàng đại nhân sao.
Lúc Tân giáo sĩ rời khỏi phòng của hồng y giáo chủ đại nhân, nghĩ tới câu nói cuối cùng, sắc mặt vẫn tái nhợt, tâm thần vẫn không yên.
Hắn đã tính toán rất nhiều phương án, lại vẫn không thể tìm được phương án chính xác nhất.
Chẳng lẽ Giáo Hoàng đại nhân thật sự quyết ý chấn hưng Quốc Giáo học viện một lần nữa hay sao? Tại sao trong kinh đô không có một chút phong thanh nào? Tại sao phải chọn lựa một học sinh tuổi còn trẻ như vậy để làm chuyện này? Vấn đề mấu chốt nhất là vấn đề lịch sử của Quốc Giáo học viện còn chưa giải quyết, ai dám chạm vào nó chứ?
Hắn đi tới trước mặt Trần Trường Sinh, tất cả suy tư đành phải kết thúc, cho nên hắn dùng thời gian đi hơn mười bước, quyết định chính mình nên làm thế nào, đeo lên nụ cười dối trá, nói: "Đây là danh sách cùng với chìa khóa, nhưng ngươi có thể không rõ ràng lắm, trên danh sách của Quốc Giáo học viện cho dù vẫn còn có người, chúng ta cũng rất khó tìm bọn họ trở về."
Trần Trường Sinh nhận lấy danh sách lật hai trang, phát hiện giấy đã rất cũ kỹ, các cái tên phía trên phần lớn đều đã bị gạch bỏ, hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
Tân giáo sĩ nghĩ thầm chẳng lẽ đây là chuyện của mình sao? Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng tuyệt đối sẽ không nói vậy, hắn đã quyết định chủ ý, chỉ cần mình không cần thay Quốc Giáo học viện reo hò trợ uy, không liên lụy tới mưu kế của các đại nhân vật, tại trong phạm vi quyền hạn của mình sẽ đáp ứng tuyệt đối: muốn tiền có tiền, muốn người có người.
"Ngươi cảm thấy...!học ở Quốc Giáo học viện, bây giờ còn muốn thêm cái gì?" Hắn nhìn ánh mắt của Trần Trường Sinh hỏi dò.
Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát rồi nói: "Muốn cái gì cũng được sao?"
"Ngươi muốn ta đem lão sư của Thiên Đạo viện điều động đến Quốc Giáo học viện...!sợ rằng không được."
Tân giáo sĩ cười nói, cũng biết câu này của mình cũng không khôi hài, ngược lại lộ vẻ có chút bất đắc dĩ.
Trần Trường Sinh nói: "Ta muốn có người."
Tân giáo sĩ thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói: "Muốn bao nhiêu người?"
Trần Trường Sinh thật tình nói: "Muốn rất nhiều người."
Tân giáo sĩ vẻ mặt không thay đổi, hai tay hơi hàn lãnh, nghĩ thầm chẳng lẽ đúng như giáo khu đại nhân suy đoán, Giáo Hoàng đại nhân muốn một lần nữa bắt đầu dùng Quốc Giáo học viện...!ẩn giấu rất nhiều mục đích mà không ai biết? Không thì tại sao thiếu niên học này lại mở miệng đòi người, hơn nữa còn cần rất nhiều người? Nếu quả thật muốn làm chuyện gì phạm húy, vậy phải làm thế nào?
"Ta có thể hỏi một chút...!Nguyên nhân ngươi muốn rất nhiều người là gì được không?"
Hắn quan sát ánh mắt của Trần Trường Sinh nói từng câu từng chữ, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cự tuyệt, sau đó xoay người chạy trốn.
Trần Trường Sinh không cảm nhận được sự lo lắng của hắn, cho dù cảm giác được, cũng không thể nào hiểu, nói: "Quốc Giáo học viện diện tích không nhỏ, kiến trúc phần lớn đã lâu năm không được tu sửa, cho dù công việc tu sửa có thể làm từ từ, nhưng muốn ở bên trong đọc sách, dù sao cũng phải quét dọn một chút, nếu như không đủ người, chỉ sợ sẽ trì hoãn rất lâu ."
Tân giáo sĩ nghe lời này, hít sâu một hơi, không phải là sợ, chẳng qua hơi bất ngờ.
Lo lắng Trần Trường Sinh sẽ đổi ý, không chút do dự nói: "Ta sẽ lập tức ra lệnh xuống dưới, nhân thủ điều động được sẽ không ít, tạm thời ta sẽ điều động chút ít tạp dịch tới trước, không, ta sẽ tự mình mang theo tạp dịch đưa ngài trở về."
Nói xong câu đó, hắn thân mật vỗ vỗ bả vai Trần Trường Sinh, sau đó vịn cánh tay của Trần Trường Sinh, hướng ngoài giáo khu xử đại sảnh đi tới.
Trong ngày thường Tân giáo sĩ nghiêm túc vô cùng, lại thân mật với một học sinh như vậy, hình ảnh này không biết đưa tới bao nhiêu ánh mắt, tự nhiên cũng dẫn phát một chút nghị luận.
...
...
"Trần Trường Sinh thật sự vào Quốc Giáo học viện sao?"
"Đúng vậy...!sau khi Ninh bà bà rời đi, qua không lâu hắn đã tới giáo khu xử."
Trong thư phòng của Đông Ngự thần tướng phủ, sau hai câu đối thoại đơn giản này, không gian nhanh chóng lâm vào trầm mặc.
Từ Thế Tích vẻ mặt đạm mạc, nhìn Hoa bà bà có chút bất an, nói: "Nếu là ý tứ của bên kia, chuyện này tạm thời không cần lo nữa."
Từ phu nhân ở bên cạnh lo lắng nói: "Vì sao bỗng nhiên xảy ra biến hóa như thế?"
Từ Thế Tích nói: "Ta mời nàng ra mặt giải quyết vấn đề của Trích Tinh học viện, không muốn vì tiểu tử kia mà hi sinh nhân tình lớn như thế, nên đã đem chuyện hôn ước nói cho nàng biết, lại thông qua nàng bẩm báo cho Thánh Hậu nương nương, nếu như vậy những chuyện nàng làm sẽ là chuyện đương nhiên."
Từ phu nhân gương mặt có thần sắc lo lắng nói: "Vấn đề là Ninh bà bà nói hai câu nói kia, muốn tiểu tử kia sống? Trong cung tại sao lại để ý tới chuyện nhỏ này?"
Từ Thế Tích nhìn Hoa bà bà một cái.
Hoa bà bà cúi đầu, nhẹ nói nói: "Đêm hôm qua, Sương Nhi cô nương vào cung một chuyến, nghe nói tiểu thư gửi thư hồi đáp."
Từ phu nhân nghe lời này, có chút không vui, nói: "Đứa nhỏ này, không viết thư cho cha mẹ, viết thư cho người ngoài làm chi?"
Từ Thế Tích khẽ cau mày, không muốn nghe những lời này, nói: "Hôn nhân đại sự, cha mẹ mới có thể làm chủ, cho dù Thánh Hậu nương nương lão nhân gia cũng sẽ không để ý tới, ngươi lo lắng chuyện đó làm gì? Cho Mạc Vũ cô nương chút ít mặt mũi, tạm thời để cho tiểu tử kia sống, nếu hắn vẫn không chịu an phận, chúng ta đề nghị cũng không muộn."
Từ phu nhân nói: "Chỉ lo đứa bé kia nếu tương lai tiến triển rất nhanh, sẽ ghi hận trong phủ."
Từ Thế Tích bỗng nhiên nở nụ cười, có chút thâm ý nói: "Tiến triển rất nhanh?"
Từ phu nhân nhìn nụ cười của phu quân nhà mình như thế cảm thấy có chút sợ, không dám tiếp tục hỏi nữa, phất tay ý bảo Hoa bà bà lui ra, thấp giọng nói: "Lúc trước Trần Lưu Quận Vương phái người mời lão gia dự tiệc, rốt cuộc có đi hay không? Tuy nói hắn được Thánh Hậu nương nương thưởng thức, nhưng thân phận của hắn cũng rất đặc thù, cảm thấy không đi là tốt nhất."
Từ nhiều năm trước, hành động lần cuối cùng cố gắng đem Thánh Hậu nương nương từ trên ghế rồng mời xuống của hoàng tộc bị trấn áp trong biển máu, tất cả hoàng tộc đệ tử đời thứ ba trở xuống, đã bị mời ra khỏi kinh đô, đưa tới các châu quận giám thị, chỉ có Thế tử của Tương Vương phủ Trần Lưu bởi vì tuổi quá nhỏ được