"Mười bốn năm không tu hành, chỉ đọc sách, một năm Thông U.
Hai mươi ngày không giải được bia, chỉ tĩnh tọa...!Một ngày nhìn hết tiền lăng bia."
Giáo Hoàng đại nhân sau khi biết được chuyện đã xảy ra ở Thiên Thư lăng hôm nay, đối với Trần Trường Sinh đưa ra hai câu phê bình như vậy.
Theo vài Quốc Giáo đại nhân vật cố ý lan truyền, hai câu này tựa như ánh nắng chiều, nhanh chóng lưu truyền ở kinh đô, mọi người trong rung động, lần nữa nhìn về Thiên Thư lăng phía nam, sinh ra các loại tâm tình.
Vô số năm qua, một ngày nhìn hết bia tại tiền lăng, chỉ có Chu Độc Phu từng làm được, hôm nay Trần Trường Sinh cũng làm được, chẳng lẽ hắn sẽ thành Chu Độc Phu thứ hai? Song đã có ít người chú ý tới một chút địa phương khó có thể hiểu, theo Thiên Thư lăng truyền ra tin tức, cảnh giới khí tức của Trần Trường Sinh cũng không theo giải bia mà phát sinh biến hóa, vẫn là Thông U sơ cảnh.
Phải biết rằng năm đó Chu Độc Phu bước đi trong Thiên Thư lăng , mắt nhìn bi văn, chân đạp lư , cảnh giới khí tức không có lúc nào không thay đổi, mượn những người năm nay vào Thiên Thư lăng mà nói, Hòe viện Chung Hội đã phá cảnh Thông U, còn có rất nhiều người như Đường Tam Thập Lục cũng đã thấy được khả năng phá cảnh, theo đạo lý mà nói, Trần Trường Sinh nhìn xong mười bảy tấm thiên thư bia, đương nhiên hẳn là có điều tìm hiểu, cho dù không có tại chỗ phá cảnh, cũng có thể có tăng lên mới đúng.
Tân giáo sĩ dắt giáo chủ đại nhân Mai Lý Sa đi tới Ly cung, hướng về phía Giáo Hoàng đại nhân tham bái, sau đó hắn nhắc tới kinh đô nghị luận, do dự một chút lại nói: "Rất nhiều người cũng đang hoài nghi, có phải Trần Trường Sinh dùng biện pháp gì để mưu lợi hay không, thậm chí là Quốc Giáo chúng ta ở Thiên Thư lăng đã động tay chân gì đó."
"Tìm hiểu chính là tìm hiểu, giải bia vĩnh viễn là tu hành của bản thân người tu đạo, không có ai có thể thay đổi cái gì."
Giáo Hoàng đại nhân cầm lấy bầu gỗ, tưới nước cho bồn thanh diệp, nói: "Ta không nghĩ đứa bé kia có cơ hội đuổi kịp Chu Độc Phu năm đó, dù sao như vậy cần quyết đoán thật lớn, hơn nữa liên quan tới tính tình.
Hắn biểu hiện xuất sắc như thế, đã làm cho ta tương đối hài lòng, thậm chí có thể nói tương đối bất ngờ."
Mai Lý Sa nói: "Ta hiện tại muốn biết nhất chính là hắn thấy tình hình đặc biệt của tấm bia cuối cùng sẽ có phản ứng gì, có thể giống chúng ta hôm nay bị hắn hành hạ như vậy bất ngờ cùng giật mình hay không."
Giáo Hoàng đại nhân cầm bầu gỗ dừng phía trên thanh diệp, khẽ nghiêng, tựa như bởi vì nghĩ đến điều gì mà có chút xuất thần, thần kỳ chính là, nước trong bầu lại không rơi xuống.
Tân giáo sĩ ở bên cạnh ngơ ngẩn, không giải thích được thầm nghĩ, Thiên Thư tiền lăng mười bảy tấm bia, đã được Trần Trường Sinh giải khai toàn bộ, làm sao còn có một tấm bia cuối cùng?
Giáo Hoàng đại nhân lắc đầu, tiếp tục tưới nước, nói: "Cho dù thấy, chẳng lẽ còn có thể giải được hay sao?"
Mai Lý Sa mỉm cười nói: "Đứa bé kia đã mang đến nhiều ngạc nhiên như vậy, nhiều thêm một việc, tựa như cũng không phải là chuyện khó có thể hiểu được."
Cam Lộ đài như thiêu đốt trong ánh hoàng hôn nồng nặc nhất, tựa như một cây đuốc khổng lồ.
Thánh Hậu nương nương chắp hai tay sau lưng đứng ở bên đài, nhìn phương hướng Thiên Thư lăng, thần tình lạnh lùng xuất hiện nét trào phùng: "Đồng dạng là một ngày nhìn hết tiền lăng bia, nhưng Chu Độc Phu năm đó thật sự hiểu rồi, Trần Trường Sinh hắn còn kém xa."
Trong những người còn sống trên đại lục hiện nay, nàng cùng Giáo Hoàng đại nhân là số rất ít đã từng tiếp xúc với Chu Độc Phu, thậm chí có thể được xưng là người quen, chỉ có bọn họ mới biết được người mạnh nhất đại lục kia đến tột cùng cường đại kinh khủng đến trình độ nào, cho nên bọn họ căn bản không cho là Trần Trường Sinh có thể sánh ngang với người kia.
Mạc Vũ đứng phía sau của nàng, nhất thời không nhịn được, nói: "Nhưng một ngày thời gian đã nhìn mười bảy tấm bia, đã rất rất giỏi, ít nhất mạnh hơn nhiều so với ta năm đó.”
Thánh Hậu không xoay người, nhìn Thiên Thư lăng, nghĩ tới từ cổ chí kim, người tu đạo bạc đầu xem bia ở Thiên Thư lăng, thần sắc giễu cợt trở nên càng ngày càng đậm: "Xem bia đến tột cùng là vì cái gì? Tại sao có một số người thủy chung nghĩ mãi mà không rõ, xem bia cho tới bây giờ cũng không phải là mục đích tu đạo , mà là thủ đoạn để tu đạo.”
"Nương nương năm đó hủy bảng, chính là muốn dạy bảo thế nhân, không cần ngộ nhập lạc lối, chỉ tiếc, không người biết được khổ tâm của nương nương." Mạc Vũ nhẹ giọng nói.
"Không sai, nếu như không có chút trợ giúp đối với cảnh giới đạo nghĩa, cho dù hiểu được tất cả các tấm bia trên lăng, lại có ích lợi gì? Năm đó ta để cho Chu Thông đem tấm bia ở dưới lăng hủy đi, một đám lão nhân của Quốc Giáo khóc rống chảy nước mắt, nói ta không tuân tổ chế, bây giờ nghĩ lại, phải đem mấy lão hồ đồ kia giết hết mới đúng."
Thánh Hậu lạnh nhạt nói: "Cho dù thiên thư bia là thánh vật, cũng phải để người ta sử dụng, mới có ý nghĩa.
Tốc độ giải bia của Trần Trường Sinh quả thật nhanh hơn ngươi rất nhiều, nhưng ngươi năm đó thành công Tụ Tinh ở Thiên Thư lăng, hắn thì sao? Cho dù hắn hiểu được tất cả thiên thư bia, đối với cảnh giới không có chút tăng cường, lại có tác dụng cái rắm gì."
Ý tứ giống nhau, xuất hiện hai lần ở hai câu nói, một câu trước nhằm vào tất cả người tu đạo trên thế gian, một câu sau lại là trực tiếp nói về Trần Trường Sinh.
Mạc Vũ đầu tiên kinh ngạc, sau đó nở nụ cười, nghĩ thầm nương nương lại cũng sẽ nói mấy lời thô tục, xem ra biểu hiện của Trần Trường Sinh ở Thiên Thư lăng cũng để cho nương nương có chút cảnh giác.
Dĩ nhiên, không phải nàng cảnh giác Trần Trường Sinh người này, mà là Quốc Giáo phía sau hắn.
Mạc Vũ không có giấu diếm tâm tình của mình, đây cũng là nguyên nhân căn bản để những năm qua nàng thủy chung có thể có được ự sủng ái tín nhiệm của nương nương.
Nàng mở mắt thật to, tò mò hỏi: "Vậy ngài thấy...!Trần Trường Sinh có cơ hội không?"
Thánh Hậu nhìn phương hướng Thiên Thư lăng, trầm mặc một lát sau nói: "Có lẽ hắn có thể thấy được tấm bia cuối cùng, chẳng qua...!Hắn quá mức trầm ổn, tuổi còn trẻ, nhưng khí tức cổ hủ làm người ta không thích, dáng vẻ của Chu Độc Phu