Thiếu niên dưới tàng cây là Chiết Tụ.
Trần Trường Sinh nhìn mặt hắn tái nhợt, khóe môi có vết máu, không giải thích được hỏi: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Chiết Tụ mặt không chút thay đổi nói: "Ta đi Chu viên cùng với ngươi."
Trần Trường Sinh có chút không tưởng được, an tĩnh một lát rồi nói: "Có thể sẽ gặp nguy hiểm."
Chiết Tụ vẫn mặt không chút thay đổi, nói: "Cho nên ta muốn đi Chu viên cùng với ngươi."
Trần Trường Sinh hỏi: "Tại sao?"
"Đường Đường đã trả tiền." Chiết Tụ nói: "Cho nên ta sẽ theo ngươi, bảo đảm an toàn của ngươi."
Trần Trường Sinh vi dị nói: "Ngươi chuẩn bị làm hộ vệ cho ta?"
"Đúng vậy." Chiết Tụ dừng một chút, tiếp tục nói: "Dĩ nhiên, nếu như Chu viên quá mức hung hiểm, sau đó cần phải thêm tiền."
Trần Trường Sinh cho đến hiện tại, vẫn không thích ứng được với cách suy nghĩ của thiếu niên Lang tộc này, buông tay bất đắc dĩ nói: "Ta không cần hộ vệ."
Chiết Tụ nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi hiện tại mặc dù đã trở thành Thông U thượng cảnh, nhưng nếu như hai người chúng ta bị nhốt vào trong một khu rừng, người sống sót cuối cùng nhất định là ta, trên thực tế, thời điểm đại triêu thí đối chiến nếu như không phải có nhiều hạn chế như vậy, không có cách nào quá ác, cho dù Cẩu Hàn Thực có thể thắng được ta, cũng giết không chết ta, như vậy cuối cùng vẫn sẽ là hắn bị ta giết chết."
Nghe lời này, Trần Trường Sinh có chút không được tự nhiên, bởi vì hắn biết Chiết Tụ nói đúng.
Lời nói kế tiếp của Chiết Tụ, cuối cùng để cho hắn hạ quyết tâm: "Hơn nữa ngươi còn phải chữa bệnh cho ta."
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy...!cùng đi đi."
Chiết Tụ rất tự nhiên đưa tay từ trên vai hắn gỡ xuống bọc hành lý, đi tới ngoài rừng.
Trần Trường Sinh vội vàng đi theo, bất an nói: "Hộ vệ cũng được, nhưng sao có thể để cho ngươi làm những việc như này."
Chiết Tụ mặt vẫn không chút thay đổi, không để ý tới hắn.
Trần Trường Sinh nói: "Ta cũng sẽ không cho ngươi thêm tiền."
Chiết Tụ dừng bước, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện này coi như khuyến mãi."
Hai người bọn họ cũng không giỏi nói chuyện, ở thiếu niên cùng lứa lộ ra vẻ rất trầm mặc.
Một đường không nói chuyện , đi ra khỏi rừng cây.
Kim Ngọc Luật điều khiển xe ngựa, ở đầu cầu chờ bọn hắn.
Bánh xe lăn trên mặt đường, phát ra thanh âm khách khách, viện môn mới tinh của Quốc Giáo học viện được người ở bên trong đẩy ra.
Hiên Viên Phá từ bên trong chạy ra, thân thể khôi ngô lớn như ngọn núi, làm cho mặt đất không ngừng rung động, bụi mù trong khe đá văng khắp nơi.
Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ từ trong xe đi xuống.
Hiên Viên Phá thật thà cười nói: "Sớm như vậy đã đi ra, xem ra là xem bia không hiểu được rồi?"
Chiết Tụ khẽ cau mày, nhìn Trần Trường Sinh một chút.
Trần Trường Sinh có chút ngượng ngùng, giải thích: "Hắn chính là người miệng bô bô bụng vô tâm, cũng không phải cố ý muốn đùa cợt đâu."
"Ta cũng không phải Đường Tam Thập Lục." Hiên Viên Phá có chút mất hứng, sau đó mới chú ý tới sự xuất hiện của Chiết Tụ, kinh ngạc nói: "Lại là ngươi? Chẳng lẽ ngươi đòi nợ đòi tới tận Thiên Thư lăng ư? Ta nói ngươi có cần phải vội vàng thế không? Quốc Giáo học viện ta có lúc nào nợ tiền không trả chứ?"
Kim Ngọc Luật ở bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Lúc nào phát tiền cho ta? Người gác cổng cũng cần phải nuôi gia đình ."
Ba tên thiếu niên nhìn hắn, không nói gì.
Kim Ngọc Luật có chút lúng túng, nói: "Ta biết rồi, ta không thích hợp với hai chữ hài hước, các ngươi cứ tiếp tục đi."
"Chiết Tụ không phải tới để đòi nợ ."
Trần Trường Sinh nói với Hiên Viên Phá, lại không biết giải thích thân phận của Chiết Tụ như thế nào, suy nghĩ một chút rồi nói: "Hắn chính là tới Quốc Giáo học viện xem một chút."
Thiếu niên Lang tộc Chiết Tụ, ở Yêu Vực có tiếng tăm cực lớn, Hiên Viên Phá biết hắn không phải tới để đòi tiền, tự nhiên trở lại lập trường trong lòng của thiếu niên Yêu tộc, nhìn Chiết Tụ khuôn mặt xuýt xoa nói: "Nghe mấy lão nhân trong bộ lạc đã nói, ngươi ba tuổi đã có thể săn giết ma xà?"
Chiết Tụ không để ý tới hắn.
Hiên Viên Phá đuổi theo hắn vào trong Quốc Giáo học viện, tiếp tục hỏi: "Nghe nói thời điểm ngươi bảy tuổi, đã giết Ma tộc?"
Chiết Tụ vẫn không để ý tới hắn.
Hiên Viên Phá không giảm nhiệt tình, nói: "Nhìn dáng vẻ ngươi không chuẩn bị trở về cánh đồng tuyết, không bằng ngươi gia nhập Quốc Giáo học viện chúng ta đi."
Chiết Tụ dừng bước.
Trần Trường Sinh cũng dừng bước, nhìn sang hắn.
Chiết Tụ suy nghĩ một chút, nhìn Hiên Viên Phá nói: "Cùng ở chung một chỗ với đầu cẩu hùng này, ta sợ chính mình sẽ trở nên đần độn."
Đều là Yêu tộc, tự nhiên hắn có thể nhìn ra bản thể của Hiên Viên Phá là gì.
Vẻ mặt Hiên Viên Phá nhất thời trở nên nghiêm túc lên, thật tình nói: "Đem mấy chữ phía trước xóa đi, nếu không ta sẽ tức giận."
Chiết Tụ nói: "Tốt, cẩu hùng."
Hiên Viên Phá giận dữ, reo lên: "Ngươi người này làm sao lại đáng ghét y như Đường Tam Thập Lục."
Trần Trường Sinh trở lại tiểu lâu, đơn giản rửa mặt, sau đó lên giường bắt đầu ngủ.
Đêm qua hắn không nghỉ ngơi, rất mỏi mệt , tâm thần lúc này cũng đã bình tĩnh lại, không còn kích động, chỉ còn lại thỏa mãn cùng ấm áp, cho nên cảm giác ngủ vô cùng say sưa, thế cho nên có người đi tới trong phòng cũng không phát giác.
Mạc Vũ ngồi ở bên giường, nhìn mặt mày thiếu niên thanh tú sạch sẽ, khẽ nhíu mày, không biết nói câu gì, ngửi khí tức cùng mùi vị trong phòng một lần nữa trở nên chân thiết, tâm tình của nàng chẳng biết tại sao trở nên khá hơn, đem tấm đệm của Trần Trường Sinh nhấc lên một góc, cứ như vậy chui vào.
Rất nhanh nàng đã ngủ thiếp đi, mặc dù trong giấc mộng, cũng cười mặt mày như hoa.
Nếu để cho chút ít thái giám trong hoàng cung hoặc là đại thần trong triều thấy bộ dáng này của nàng, nhất định sẽ cho rằng mình hoa mắt.
Ngoài cửa sổ mưa xuân tí tách, Mạc Vũ mở mắt tỉnh lại, vô cùng lười biếng mở rộng vòng eo, vừa chuyển thân đã nhìn thấy Trần Trường Sinh đang ngủ say dán chặt vào người mình, lúc này mới cảm thấy có chút xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên đỏ ửng, vội vàng đứng dậy rời đi, biến mất trong mưa xuân ngoài cửa sổ .
Không bao lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra, Lạc Lạc đi đến.
Nhìn Trần Trường Sinh đang ngủ say , nàng cao hứng chạy vội tới, đang chuẩn bị nhào lên trên giường, nhưng ngửi thấy được mùi vị son phấn nhàn nhạt .
Nàng nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn, tiến tới chỗ cổ Trần Trường Sinh trên giường, nghiêm túc hít hà, nhất thời nóng giận, dậm chân, giọt mưa trên tóc mai lúc này như trân châu, tuôn rơi rơi xuống.
Mặc dù tức giận dậm chân, cũng không dùng hết sức, bởi vì nàng không muốn đánh thức Trần Trường Sinh.
Nàng nhìn mưa xuân