Tiếng đàn văng vẳng chung quanh thân thể của nàng.
Nàng không thấy người đánh đàn , chỉ nghe được tiếng đàn, nhưng không biết từ đâu mà tới.
Người đánh đàn , ở nơi đâu?
Một khúc nhạc kết thúc.
Nàng lấy ra phương bàn, đặt ở trên mặt đất trước mặt.
Phương bàn không biết được tạo bằng chất liệu gì, bản thể ngăm đen tựa như bằng gang, so với sắt lại có thêm một phần ôn nhuận, giống như mặc ngọc, nhưng so với mặc ngọc lại hơn một phần kiên cường.
Phương bàn màu đen bề ngoài vẽ đồ án cùng tuyến điều rất phức tạp, nếu có người hiểu được đồ án thấy nó, đại khái sẽ liên tưởng tới mấy tên thầy bói gạt tiền ở phía ngoài Ly cung.
Đúng vậy, đây là một cái mệnh tinh bàn dùng để tính toán mệnh số.
Những nơi đường nét giao nhau, đều là vị trí của tinh thần, mà toàn bộ đại lục, chỉ có nàng cùng rất ít cường giả, mới hiểu được đường nét bên trên là quỹ tích tinh thần di động.
Hai tay của nàng rơi vào trên mệnh tinh bàn, sau đó bắt đầu di động, động tác vô cùng tự nhiên lưu loát, giống như là một con phượng ở trên núi gọi mây gọi gió, ở bờ biển duỗi cánh tắm nắng .
Theo động tác của nàng, mệnh tinh bàn đồ án cùng đường nét cũng bắt đầu vận chuyển, vô số vòng tròn tốc độ xoay tròn khác biệt, có nhanh có chậm, nhìn qua vô cùng phức tạp, nếu như nhìn lâu một chút, chỉ sợ sẽ hoa mắt thậm chí trực tiếp ngất đi.
Nhưng nàng không như thế.
Nàng lẳng lặng nhìn mệnh tinh bàn, lông mi không rung động, không có bỏ qua bất cứ biến hóa dù là nhỏ bé nhất trên mệnh tinh bàn.
Không biết qua thời gian bao lâu, nàng kết thúc quá trình thôi diễn tính toán của mình, thu hồi mệnh tinh bàn, đi tới mấy bước, cởi xuống trường cung, giương cung lắp tên, bắn tới cuối sơn đạo.
Sưu một thanh âm vang lên, vách núi trong màn đêm như thức tỉnh.
Dây cung chấn động càng làm cho cái cây cô độc này lắc lư bất định, dường như có dấu hiệu đứt rời.
Sau đó, qua thời gian rất lâu.
Không có bất kỳ dị biến nào phát sinh, mũi tên kia tựa như biến mất ở trong hư không, nàng ngẩng đầu nhìn nơi nào đó trong bầu trời đêm —— mũi tên bay đến nơi đó —— trầm mặc suy tư thời gian rất lâu.
Đó là mũi tên của nàng, vô luận đối mặt địch nhân cường đại như thế nào, cho dù là cường giả Tụ Tinh cảnh, cũng không thể lặng lẽ không tiếng động như vậy, ít nhất phải có tiếng vọng.
Không có tiếng vọng về, chỉ có thể có hai khả năng, thực lực địch nhân của nàng tối nay cường đại hơn nàng quá nhiều, hoặc là nàng tính toán thôi diễn có vấn đề.
Lý do đầu tiên là không thể, bởi vì nơi đây là Chu viên, hơn nữa nếu là Ma tộc cường giả trình độ như Ma Tướng, căn bản không cần chờ đến hiện tại, đối phương đã sớm xuất thủ rồi.
Như vậy chính là vị trí mà nàng tính ra có vấn đề.
Nàng đối với thuật thôi diễn của mình rất có lòng tin, nếu quả thật tính sai, như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là vị trí của mình xuất hiện vấn đề.
Vào giờ khắc này, nàng như Trần Trường Sinh ở trước Thiên Thư lăng xem bia, nghĩ tới một câu.
Vị trí là tương đối.
Nơi này tương đối, chỉ tương đối trong không gian, là tương đối xa xa.
Nếu như bản thân không gian cũng là hư ảo, không cách nào tính toán, như vậy vị trí trong không gian này, tự nhiên cũng không thể tính toán chính xác.
Sơn đạo cô tịch, thì ra thông tới một cái không gian hư ảo hay sao? Tiếng đàn réo rắt, như đang hoan nghênh nàng đi vào cõi chết, cho nên mới vui thích như vậy hay sao?
Nàng chắp tay đi tới vách núi, nhìn phiến thảo nguyên xa xa, bắt đầu suy tư.
Nếu như hắc long có thể thấy hình ảnh này, nhất định có thể hiểu được, tại sao Thánh Hậu nương nương vô cùng sủng ái bạch y thiếu nữ, bởi vì bộ dáng của nàng lúc này, thật sự rất giống Thánh Hậu lúc tuổi còn trẻ.
Nhưng hắc long không nhìn thấy.
Ở trong mắt của nàng, bạch y thiếu nữ đi tới dưới tàng cây, sau đó không hề động đậy, không lấy ra mệnh tinh bàn thôi diễn, càng không giương cung bắn ra một mũi tên về phía bầu trời đêm.
Chu viên thế giới cũng đã đi tới ban đêm.
Nhưng nơi đây cũng không thấy tinh thần đầy trời, không phải bởi vì bông tuyết bay múa quá nhiều, tuyết vân quá dầy đặc, mà bởi vì phiến âm ảnh từ Tuyết Lão thành đã che đậy cả phiến thiên không.
Nơi này quá gần Tuyết Lão thành, Ma Quân kinh khủng kia không cần ra khỏi thành, đã có thể đem ý chí của mình đưa tới chỗ này, hóa thành một mảnh âm ảnh, hờ hững nhìn chăm chú vào nhân loại kia.
Nếu là người bình thường, tại thời khắc phiến âm ảnh này phủ tới, sẽ bị đông thành băng trụ, thần thức hủy diệt, cuối cùng hóa thành bụi