Sáng sớm năm giờ, Trần Trường Sinh mở mắt ra.
Hắn không phải tỉnh giấc, mà là từ trong trạng thái minh tưởng tỉnh lại.
Xác nhận thân thể của mình vẫn không hề có biến hóa gì, hắn lắc đầu, đi về tiểu lâu bắt đầu tắm rửa, tựa vào cạnh thùng gỗ, để cho nước nóng ve vuốt thân thể và tinh thần mỏi mệt, thở dài xuyên qua chiếc khăn ướt biến thành lẩm bẩm tự nói: "Lúc nào mới có thể tìm được phương pháp đây?"
Thùng gỗ cao khoảng nửa người, đặt tại tường viện sau lầu, cách bức tường kia rất gần.
Sau một khắc, hắn nghe được bên kia tường truyền đến một tiếng thở dài cùng một câu nói tràn đầy ý tứ hàm xúc buồn rầu: "Lúc nào mới có thể tìm được người kia đây?"
Trần Trường Sinh nhớ tới sáng sớm ngày hôm qua nghe được tiếng thở dài, đem khăn ướt từ trên mặt gỡ xuống, xoay người nhìn về phía tường viện, trong mắt chỉ thấy một mảnh dây leo, tường viện rất cao, không nhìn thấy phong cảnh bên kia, cũng không biết người nói chuyện là ai.
Thanh âm kia rất non nớt, hẳn là một nữ hài tử —— mỗi người đều có sự bi thương không giống nhau, nhưng đều là bi thương, Trần Trường Sinh bỗng nhiên có chút thương cảm với nàng ở bên kia, chẳng qua chợt nghĩ đến, tình thế thực tại trước mặt của mình không có tư cách để đi thương cảm người khác.
Mấy ngày sau đó đều gió yên sóng lặng.
Hắn mỗi ngày đều ngồi trong tang thư quán đọc sách, đến ban đêm sẽ dẫn tinh huy tẩy tủy, trong quá trình tẩy tủy hắn thủy chung nhắm mắt minh tưởng, tự nhiên không biết tinh huy đã thấm vào trong thân thể của mình ——từ bên ngoài nhìn vào , quả thật không có chút biến hóa nào, kết quả này không khỏi làm cho người ta thất vọng, nhưng hắn vẫn không hề bị ảnh hưởng mà chuyên cần tu luyện.
Tựa như việc tu hành của hắn, công việc tu sửa Quốc Giáo học viện đã tiếp tục tiến hành đâu ra đấy, giáo khu xử Tân giáo sĩ không trực tiếp đứng ra chủ trì, nhưng tài chính không hề thiếu hụt, hơn nữa tương đối kịp thời, công tượng và tạp dịch tự nhiên không dám lười biếng.
Nếu tường viện lâu năm không tu sửa ngay cả thanh âm cũng không thể ngăn cách, tự nhiên cũng không thể giấu diếm được tin tức.
Tin tức Quốc Giáo học viện đang tiến hành tu sửa, rất nhanh truyền bá khắp cả kinh đô, Quốc Giáo học viện có thêm một vị tân sinh cũng để cho thế nhân biết được.
Nhưng vì nguyên nhân chân thực làm cho Quốc Giáo học viện suy tàn, mọi người chỉ dám lén lút nghị luận, không dám tới để dò thăm, cuối cùng chẳng qua là chút ít đề tài lúc trà dư hậu tửu mà thôi.
Trần Trường Sinh không biết thế giới bên ngoài mơ hồ như đang tích tụ going tố, hắn ở trong học viện sâu trong bách hoa hạng trầm mặc học sách tu hành, tái diễn cuộ sống giống nhau, căn bản không cảm thấy thời gian trôi qua đơn điệu khô khan.
Từ bề ngoài nhìn vào, có lẽ hắn tựa như không hề để ý tới tẩy tủy có thành công hay không, trên thực tế tâm thần của hắn đều đang suy nghĩ việc này, sàn nhà trong tàng thư quán đã mấy ngày không lau, đối với một người thích sạch sẽ như hắn quả là hiếm thấy, đây cũng là chứng cứ rất rõ ràng.
Tẩy tủy không thể thành công, không có nghĩa là học tập tu hành của hắn không hề tiến triển.
Hắn ở trong tàng thư quán đọc rất nhiều sách, đại đa số các bộ sách hắn đã xem qua ở Tây Ninh trấn, nhưng có chút bộ sách về tu hành thì hắn lần đầu tiên nhìn thấy, nếu đem ra so sánh, hắn có chút giật mình phát hiện thì ra chính mình từ nhỏ đọc qua văn tự, có rất nhiều điểm liên quan tới tu hành.
Hắn khi còn bé học thuộc đạo tàng, cũng không biết văn tự khó hiểu kia có ý nghĩa gì, cùng sư huynh hỏi sư phụ vẫn không tìm ra đáp án, vì vậy cứ học thuộc mà không quan tâm nó có ý nghĩa gì.
Cho đến hiện tại hắn đi tới kinh đô, ở Quốc Giáo học viện thấy được bộ sách tu hành nhập môn Tẩy Tủy Luận , hắn mới biết được, thì ra các loại tu hành pháp môn trên thế gian, cường giả trước đây lưu lại kinh nghiệm quý báu, công pháp mà các đại tông phái không truyền ra ngoài thậm chí là một chút bí mật của Ma tộc cường giả, đều nằm trong ba ngàn cuốn đạo tàng ở miếu cũ Tây Ninh trấn!
Chuyện này có ý nghĩa thế nào?
Ai nói hắn không biết tu hành? Không, hắn chỉ chưa bắt đầu tu hành mà thôi, đây là ý nghĩ trước kia của hắn.
Hiện tại, hắn biết những lời này đã sai rồi.
Ai nói hắn còn chưa bắt đầu tu hành? Không, hắn từ ngay khi biết nói chuyện cũng đã bắt đầu tu hành!
Ba ngàn cuốn đạo tàng trong miếu cũ ở Tây Ninh trấn, chính là vô số mảnh kiến thức liên quan tới tu hành, dĩ vãng ở trong tinh thần thế giới của hắn, là một mảnh sương mù, mà hiện tại hắn đã hiểu pháp môn tu hành, chính là một mảnh quan trọng nhất, ở trong sương mù hóa thành hạch tâm, cho nên hơi nước bắt đầu kết tinh, sau đó sẽ là một cơn mưa trút xuống!
Trần Trường Sinh tiến vào một loại cảnh giới hoặc có thể nói là lữ trình cực kỳ diệu kỳ, có thể nói là suy diễn, cũng có thể nói là thể hồ quán đính, lại giống như thức tỉnh, nhưng kỳ thật hình dung tiếp cận chân tướng nhất chỉ có bốn chữ: hậu tích bạc phát.
Từ khi Kế đạo nhân ở bên khe suối nhặt được hắn bắt đầu, cho đến hiện tại đã mười bốn năm có lẻ, hắn mỗi ngày mỗi đêm không ngừng đọc sách cũng đã gần mười bốn năm, mười bốn năm đọc sách chính là một quá trình tích lũy, hắn đã xây dựng trụ cột vững chắc, cuối cùng mọi thứ hắn cần là một cơ hội, có thể đem kiến thức trong mười bốn năm nắm giữ, toàn bộ chuyển đổi thành nhận thức của mình về thế giới này, sau đó biến thành lực lượng của mình.
Giống như là một vò thuốc nổ bị một điểm hỏa tinh đốt cháy.
Tinh thần thế giới của Trần Trường Sinh phát sinh một vụ nổ lớn, hắn tham lam đọc tất cả các bộ sách trong tàng thư quán, nắm giữ quy tắc tu hành, do đó đem những mảnh tin tức phía trên đạo tàng ở Tây Ninh trấn trùng tân tổ hợp, một lần nữa ôn tập sau đó chân chính nắm giữ, lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng lý giải bí mật của tu hành thế giới, nắm giữ chi tiết tu hành pháp môn, riêng lấy kiến thức phương diện tu hành mà nói, hiện tại trên thế giới nếu nói có người uyên bác hơn hắn, sợ rằng đã cực ít!
Không thể tẩy tủy thành công, lại bỗng nhiên có nhiều thu hoạch như thế, đối với Trần Trường Sinh mà nói, đây là chuyện vui mừng, cũng là an ủi, sau khi tâm tình bình tĩnh lại, vừa sinh ra rất nhiều khó hiểu cùng bất an, hắn đi tới bên cửa sổ tàng thư quán, nhìn về Tây Ninh trấn phương hướng, trầm mặc nghĩ tới, đạo tàng trong miếu cũ đương nhiên là vật phi phàm, sư phụ