"Ta biết việc hôm qua ta làm quả thật không ổn, ta hướng mọi người xin lỗi một lần nữa, nhưng hắn rất quan trọng đối với ta, các ngươi không ngăn được ta, cũng đừng cố gắng cản ta, dĩ nhiên, ta bảo đảm không rời khỏi tầm mắt của các ngươi."
Nói xong câu đó, Lạc Lạc đi ra khỏi phòng, trên đường tự có tỳ nữ nha hoàn đưa tới khăn thơm rửa mặt, nước để súc miệng, vừa đi nàng đối vừa nói với tộc nhân ở phía sau: "Cho dù muốn đi theo, cũng đừng tới quá gần, để bại lộ lai lịch của ta, để cho hắn sợ thì không tốt đâu."
Ở sau lưng nàng, một trung niên nam nhân cùng một mỹ phụ liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt trắng nhợt —— bọn họ là trường sử cùng nữ quan mà Bệ Hạ phái tới chăm sóc cho Điện hạ, lúc này nghe Tiểu Điện hạ nói như thế, rõ ràng chính là tình tiết thiên kim tiểu thư cùng thiếu niên thư sinh nghèo rớt mùng tơi thương mến nhau trong chuyện dân gian, tự nhiên cảm thấy bất an.
"Kim trường sử, làm sao bây giờ?" Mỹ phụ kia thấp giọng hỏi.
Trung niên nam nhân được gọi là Kim trường sử kia sắc mặt xanh mét, khó nhìn tới cực điểm: "Các ngươi một đám phụ nhân hầu hạ bên cạnh còn không biết chuyện gì xảy ra, ta làm sao biết được? Lý nữ quan, nếu như có vấn đề gì thì ngươi phải chịu toàn bộ trách nhiệm!"
Lạc Lạc được mọi người đưa tiễn ra cửa hông của Bách Thảo Viên, mang theo đồ vật đã sớm dặn dò thuộc hạ chuẩn bị, đi lên một chiếc xe ngựa nhìn như bình thường, hướng mọi người phất phất bàn tay nhỏ bé, chính mình thì cùng xe ngựa chạy về đầu kia con hẻm, về phần những cao thủ trong tộc, đã sớm âm thầm đi trước.
Tiểu cô nương này làm việc, thật sự có thể nói là dứt khoát mạnh mẽ.
Lý nữ quan nhìn xe ngựa dần dần biến mất, giơ tay áo nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt, có chút bất an, lại có chút vui mừng, đối với Kim trường sử ở bên cạnh nói: "Nếu Tiểu Điện hạ bắt đầu biết tới tình yêu rồi, tất phải mau sớm để cho Bệ Hạ và nương nương được biết."
Vẻ mặt của Kim trường sử càng thêm khó coi, nói: "Để cho Bệ Hạ biết Điện hạ cùng một người tương thân tương ái, ngươi cảm thấy chúng ta có thể sống được hay sao?"
Lý nữ quan nói: "Đừng quên, Bệ Hạ cũng cưới một nữ tử loài người đó?"
Kim trường sử tức giận nói: "Cưới và gả, nam và nữ, chuyện này giống nhau hay sao?"
Lý nữ quan cười lạnh nói: "Có bản lãnh ngươi nói thế trước mặt nương nương đi."
Kim trường sử nghe vậy thì cứng họng, tâm cũng lạnh xuống.
...
...
Bách Thảo Viên cùng Quốc Giáo học viện chỉ cách nhau một bức tường cũ, mặc dù phải đi qua bách hoa hạng, cự ly cũng quá gần, chiếc xe ngựa này chỉ đi một lát, đã đi vào trong chiếc cửa cũ phủ đầy dây leo, đi tới bên trong sân trường vẫn vắng lạnh nhưng đã có thêm sức sống.
Quốc Giáo học viện an tĩnh, sâu trong rừng có tiếng chim hót, mái hiên trên tiểu lâu phản xạ ánh mặt trời, lấp lánh như lưu ly, sư tử đá trong đài phun nước ngoài chính lâu đã được dọn sạch sẽ, cỏ dại đã trừ, nhìn vẫn còn chút tang thương, nhưng cuối cùng không còn cảm giác hoang phế nữa.
Lạc Lạc dẫn dắt ngựa đi tới ven hồ, nhìn trên dấu vết khắc sâu trên bãi cỏ, nhìn cây cối ven hồ nghiêng ngả, nghĩ tới trận ám sát đêm qua nhìn như đột nhiên xuất hiện, kì thực là Ma tộc đã âm thầm sắp đặt nhiều năm, đột nhiên cảm giác thân thể mình có chút hàn lãnh.
Quốc Giáo học viện an tĩnh dị thường, tựa như không có người nào, nhưng trên thực tế có rất nhiều cao thủ ẩn nộc, có cường giả tộc nhân của nàng, cũng có cao thủ hoàng cung phái tới, nàng xác định an toàn của mình không có bất cứ vấn đề gì, tâm tình mới dần dần buông lỏng.
Cửa của tàng thư quán đang đóng chặt, nhưng khóa thanh đồng không khóa lại, nàng biết bên trong có người.
Nàng hít thở sâu một lần, có chút khẩn trương, đi về phía bên kia.
...
...
Trần Trường Sinh đang cầm Minh Hoa Kinh để đọc, nhưng lại hiếm thấy mà trở nên thất thần, hắn cũng đang nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua.
Hắn tay trái khẽ vuốt vỏ đoản kiếm, mặc nhiên hồi tưởng đến hình ảnh này, hi vọng không ảnh hưởng đến học tập của mình ở Quốc Giáo học viện —— một Ma tộc cao thủ lại ở trong kinh đô ẩn nấp thời gian dài như thế, cuối cùng cũng phải có người gánh chịu trách nhiệm này.
Thân phận tiểu cô nương bị Ma tộc ám sát khẳng định không phải bình thường, hiện tại nàng không có vấn đề gì đi?
Ngay khi hắn nghĩ đến những chuyện này, phía ngoài tàng thư quán bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Hắn đứng dậy, đi tới cửa quán đem cửa gỗ nặng nề kéo ra, sau đó nhìn thấy tiểu cô nương mà trong lòng mình vừa lo lắng.
Tiểu cô nương này nhìn qua rất nhỏ, ánh mắt phát sáng, con mắt rất lớn, lông mi rất dài, đôi môi rất hồng, rất dễ nhìn.
Nàng mở to mắt, lông mi chớp chớp nhìn thật là khả ái.
Hắn chưa từng quen biết tiểu cô nương nào đáng yêu đến thế, nhất thời có chút ngây ngẩn.
Lạc Lạc mở to hai mắt, lông mi chớp động, nhìn thiếu niên này tựa như ngây ngốc, có chút xấu hổ, lại có chút đắc ý, nghĩ thầm thủ đoạn mà mẫu hậu dạy mình quả nhiên hữu dụng.
"Ngươi mạnh khỏe." Trần Trường Sinh rốt cục tỉnh lại, lui về phía sau một bước.
Lạc Lạc nói: "Ngươi mạnh khỏe."
Trần Trường Sinh thật tình nói: "Xin hỏi, có chuyện gì không?"
Lạc Lạc rất giật mình, nghĩ thầm đêm qua đã gặp mặt, còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không rõ ta tới làm gì? Chẳng biết tại sao, nhìn bộ dáng chân thành của Trần Trường Sinh, nàng không tự chủ được cũng trở nên chân thành, thi lễ một cái, nói: "Đa tạ vì đêm qua ngươi đã cứu ta."
Tiểu cô nương chân thành thi lễ, quả thật có chút ngây ngô, bởi vì nàng sự rất hiếm khi hành lễ với người khác, nhất là sau khi rời nhà đi tới kinh đô —— nhưng bởi vì thành thật ngây ngô, hợp với khuôn mặt dễ nhìn, đó chính là khả ái tuyệt đối —— nàng lúc này quả thật cực kỳ khả ái.
Trần Trường Sinh không tiện tiếp xúc da thịt với người khác phái, động tác cũng đỡ lên cũng trở nên ngây ngô, luôn miệng nói: "Không cần khách khí, không cần khách khí, đây là chuyện mà ta nên làm."
Đây là lời khách sáo rất thường gặp, Lạc Lạc cũng không muốn khách sáo với hắn, đứng lên, tròng mắt đen nhánh hơi đổi, hỏi: "Tại sao nên làm ?"
Trần Trường Sinh giật mình, suy nghĩ một chút, sau đó thật lòng giải thích: "Ngươi nhỏ hơn ta, hơn nữa hắn thuộc về Ma tộc, chúng ta đều là loài người, như vậy dĩ nhiên ta phải bảo vệ ngươi."
Lạc Lạc nghe câu nói chúng ta đều là loài người, khẽ cười cười, sau đó chú ý tới một chi tiết trong câu nói này: hắn nói chính là bảo vệ ngươi, mà không phải cứu ngươi.
"Nhưng cuối cùng ngươi đã cứu ta."
Nàng nhìn Trần Trường Sinh nói: "Ta phải dùng gì để hồi báo ngươi đây?"
Trần Trường Sinh thật lòng nói: "Ngươi đã tới đây biểu lộ lòng biết ơn, như vậy đã đủ rồi."
Lạc Lạc suy nghĩ một chút, nhìn hắn cười cười, sau đó xoay người đi ra ngoài tàng thư quán.
Nàng xoay người không chút do dự, rời đi kiên quyết dứt khoát.
Trần Trường Sinh nhìn bóng lưng bé nhỏ của tiểu cô nương, rất cảm khái, ta nói đủ rồi chính là đủ rồi, nói đi là đi, người ở kinh đô làm việc thật là hào sảng.
Nhưng khi hắn ngồi xuống sàn nhà, chuẩn bị đọc sách...
Tiểu cô nương kia trở lại.
Nàng từ trên xe ngựa cầm rất nhiều thứ đến đây, sau đó bày ra trên sàn nhà trước mặt Trần Trường Sinh.
...
...
Đầu tiên chính là dạ minh châu.
Viên dạ minh châu này rất lớn, mặc dù không lớn như chậu nước rửa mặt, nhưng tuyệt đối lớn hơn chén ăn cơm, hơn nữa rất tròn, bóng loáng chí cực, không có bất kỳ một vết xước nào.
Trần Trường Sinh nhìn dạ minh châu lăn qua lăn lại trên sàn nhà, cảm thấy kinh ngạc.
Hắn còn chưa từng nhìn thấy dạ minh châu, chứ đừng nói tới viên dạ minh châu lớn như thế.
Hắn từng nghe nói, trên Cam Lộ Đài trong hoàng cùng có vô số viên dạ minh châu rất lớn, nhưng hắn tin tưởng, dạ minh châu đó tuyệt đối không thể lớn như viên dạ minh châu này.
...
...
Trần Trường Sinh chưa từng thấy dạ minh châu, lại biết đồ vật giống như hòn bi này là dạ minh châu, không phải vì hắn từ trên sách đọc những miêu tả liên quan mà hình dung ra, mà bởi vì mỗi lần Lạc Lạc lấy ra một vật, cũng sẽ ngây thơ chân thành giới