Thời điểm trở về Quốc Giáo học viện, cả người Trần Trường Sinh nồng nặc mùi rượu, thần sắc ngà ngà, đôi mắt khẽ híp, bước đi cũng đã xiêu vẹo, mà chuyện lien quan tới Thanh Đằng yến cũng đã bị hắn vứt ra sau gáy, không nhớ nổi điều gì nữa.
Tàng thư quán không có ánh đèn, hắn không có ở nơi này nên Quốc Giáo học viện tự nhiên vắng lạnh như trong dĩ vãng.
Hắn đi tới ven hồ, chung quanh yên tĩnh không có một bóng người, chỉ có ánh sao như đang chìm nổi trong làn nước trong suốt, bóng của rừng cây bờ bên kia đã không còn nổi bật trong đêm, làn gió nhẹ nhàng khoan khoái lướt qua mặt hắn.
Hắn đứng trên hòn đá ven hồ, ngẩng đầu ngắm nhìn ánh sao rực rỡ trong bầu trời, nhìn một lúc rất lâu, sau đó nhìn ánh sao trong hồ nước, cũng nhìn rất lâu, sau đó hắn nhắm mắt trầm mặc mà đứng rất lâu, bỗng nhiên hướng về phía hồ nước hô to mấy câu thô tục.
Hắn vốn làm cho người ta cảm thấy mình luôn bình tĩnh trầm mặc, có tâm trí trưởng thành vượt xa số tuổi, cực kỳ hiếm thấy tình tiết phát tiết giống như vậy.
Tối nay thừa dịp men say trong người, mới phát giác thật sự có chút mệt mỏi, dứt khoát ngồi trên bãi cỏ ven hồ, ngả người về phía sau, sau đó nằm ngây ngẩn.
Tàng thư quán hoàn toàn đen nhánh, hắn không có đi đọc sách, cũng không đi dẫn dắt tinh quang tẩy tủy, hắn chỉ nằm yên trên bãi cỏ, ngây ngẩn đơn thuần, không có suy tư.
Những năm gần đây, nhất là sau cái đêm năm hắn mười tuổi, đây là lần đầu tiên hắn để chính mình phóng túng đến thế, lần đầu tiên hắn lãng phí thời gian như thế.
Không biết qua thời gian bao lâu, hắn mở mắt, phát hiện mình vẫn đang nằm trên cỏ, hai tay chạm vào làn sương lạnh lẽo trên lá, trên gương mặt cũng có chút ẩm ướt, nơi xa chân trời mơ hồ có nắng sớm tỏa ra, hẳn là khoảng năm giờ —— cho dù sau khi say rượu muốn có hành vi phóng túng, nhưng hắn vẫn tỉnh giấc cực kỳ đúng lúc, quy luật sinh cùng phương pháp xử sự nghiêm cẩn thậm chí có chút cũ kỹ, đã xâm nhập vào trong xương cốt của hắn, biến thành một loại bản năng nào đó, điểm này làm cho hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Thói quen là một thứ gì đó cực kỳ cường đại, cho dù tẩy tủy cũng không thể nào tẩy nổi —— Trần Trường Sinh trở về tiểu lâu, ở bên cạnh thùng nước dùng khăn ướt nghiêm túc lau rửa mặt, vừa nghĩ tới những chuyện tình mờ mịt, ánh mắt khẽ nhìn cánh cửa gỗ mới trên bức tường cũ nát, chẳng biết tại sao lại sinh ra tâm tình chờ đợi.
Cuộc đời từ xưa đến nay không có mấy khi cầu được ước thấy, nhưng hôm nay thật sự thành hiện thực.
Chỉ nghe thanh âm chi nha vang lên, cửa gỗ được đẩy ra, tiểu cô nương kia tựa như trèo đèo lội suối, vượt qua cánh cửa, sau đó sôi nổi đi tới phía trước mặt hắn, hai bím tóc thắt kiểu đuôi ngựa lay động vô cùng khả ái.
Lạc Lạc nhìn hắn vui vẻ nói: "Lạc, tiên sinh, ngươi nhìn xem có phải rất dễ dàng hay không?"
Tiểu cô nương cười rất vui vẻ, nhưng trên thực tế nàng đang lo lắng, nàng sợ Trần Trường Sinh sẽ chạy trốn y như ngày hôm qua.
Trần Trường Sinh không bỏ chạy, không biết bởi vì hôm nay hắn không phải trần truồng ngâm mình trong thùng gỗ, hay bởi vì đêm qua say rượu còn chưa tỉnh, hoặc bởi vì hắn đã bị tiểu cô nương này bám lấy không thể làm gì được đành buông tha chống cự, hay là nói hắn thật sự cũng rất muồn nhìn thấy tiểu cô nương này.
Đi ra khỏi Quốc Giáo học viện, mua hai chén mì hoành thánh, hắn đem một chén không có ớt đưa cho tiểu cô nương kia, sau đó hướng đi tới tàng thư quán, tiểu cô nương bưng chén mì hoành thánh, đi sau lưng hắn rón rén, vui mừng dị thường.
Dùng xong bữa sáng, Trần Trường Sinh bắt đầu đọc sách, cực kỳ thuần thục ở trên kệ sách tìm ra mục tiêu của mình, ngồi xuống sàn nhà trầm mặc chuyên chú đọc sách, đem nguyên sơ văn bản tài liệu cùng mình trong miếu cũ ở Tây Ninh trấn đọc được ba ngàn cuốn đạo tang nhất nhất so sánh, hắn đem phương pháp này gọi là so sánh nghiên cứu.
Đọc sách là chuyện rất khô khan, mà nhìn người khác đọc sách lại là chuyện càng nhàm chán hơn, Trần Trường Sinh an tĩnh đọc sách, tự nhiên sẽ không nói chuyện, Lạc Lạc ban đầu còn cảm thấy rất hứng thú, đi theo hắn cùng đọc, nhưng đọc một lúc lại phát hiện rất nhiều sách mình xem không hiểu, bắt đầu cảm thấy không thú vị, cảm thấy dậy sớm là chuyện không thoải mái chút nào, cơn buồn ngủ tựa như đàn kiến dưới gốc cây tầng tầng lớp lớp leo lên, cuồn cuộn không dứt đem nàng bao phủ, làm cho nàng cảm giác đầu mình càng ngày càng nặng...
Không biết qua bao lâu, Trần Trường Sinh đọc sách từ trong cảnh giới vong ngã tỉnh lại, cảm thấy cánh tay phải hơi nặng, hơi hơi nhức mỏi, nhất thời nghĩ đến hình ảnh đêm qua minh tưởng tẩy tủy tỉnh lại thời khắc, quay đầu nhìn lại, tiểu cô nương kia quả nhiên vừa ôm cánh tay hắn vừa ngủ.
Tay nàng thật ra thì cũng không phải ôm chặt lấy tay hắn, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng mà nắm tay áo của hắn, nàng cũng không tựa vào vai hắn —— nguyên nhân bởi vì thân thể nhỏ nhắn, trên thực tế là dựa vào cánh tay của hắn ——tư thế này thật ra không thể nào thoải mái, nhưng nàng ngủ vô cùng say sưa, thậm chí còn thấy ngọt ngào.
Trần Trường Sinh nhìn mặt mày của tiểu cô nương hoàn toàn giãn ra, nhìn giữa lông mày bởi vì buông lỏng mà biểu lộ hết nét ngây thơ, nở nụ cười.
Có thể ngủ say sưa như thế, ngọt ngào như thế, tự nhiên bởi vì nàng rất thoải mái.
Mà sở dĩ nàng thoải mái như thế, là bởi vì nàng rất tin tưởng hắn.
Được một người tín nhiệm hoàn toàn, cảm giác như vậy rất vui vẻ, nhất là đối với một người một mình ở kinh đô trầm mặc đi trên con đường của mình như hắn.
Bỗng nhiên có một cái bóng, rơi vào trên mặt của tiểu cô nương.
Người bình thường lúc ngủ không thích ánh sáng, chỉ thích bóng tối, nhưng tiểu cô nương này rõ ràng không giống như người khác, cái bóng này làm cho lông mày của nàng nhíu lại, lỗ mũi cũng khẽ nhăn, có chút không vừa ý hừ hừ mấy tiếng, có thể giây lát sau sẽ tỉnh lại.
Trần Trường Sinh thích nhìn tiểu cô nương này ngủ, bị người khác quấy rầy, tự nhiên sẽ không cao hứng, nhìn sang cửa tàng thư quán, trong vô thức nhíu mày.
Xuất hiện tại cửa tàng thư quán chính là Sương Nhi, không biết tại sao, trên mặt của nàng có phủ sương lạnh, ánh mắt lạnh lùng tới cực điểm.
...
...
Sương Nhi hôm nay tâm tình thật sự không vui, bởi vì bạch hạc lại từ phương nam xa xôi trở về, vừa mang đến một phong thơ của tiểu thư.
Tiểu thư không phải kẻ ngốc bị mấy cái tư tưởng đức hạnh