Trừ tấm thạch bích phía trước của Thiên Thư lăng, Thanh Vân bảng, Điểm Kim bảng các loại bảng do Thiên Cơ các bình chọn ra coi trọng nhất là điều gì? Tự nhiên là chiến đấu giữa các cường giả trên bảng, phàm là người ở trên bảng, vô luận thân phận địa vị thế nào, cũng sẽ có kinh nghiệm chiến đấu, dù ít cũng phải có một lần.
Trần Trường Sinh không có kinh nghiệm về phương diện này, hỏi: "Như vậy, đánh thế nào? Ai sẽ đánh?"
Ánh mắt của Lạc Lạc càng thêm sáng ngời, tay phải nắm chặt vào chuôi Phong Vũ tiên, đi lên phía trước một bước, nói: "Sư trưởng có chuyện, đệ tử phải có trách nhiệm."
Đường Tam Thập Lục làm sao có thể để cho nàng cướp đi cơ hội như thế, nói: "Ta vừa mới tới ...!để cho ta biểu hiện một chút."
Trên đại lục hiện nay, Ly Sơn kiếm tông có địa vị đặc thù, bởi vì thế hệ trẻ của bọn họ rất mạnh.
Đường Tam Thập Lục đúng là thiên tài thiếu niên, nhưng cũng không thể đánh đồng với đối phương.
Đừng nói là Cẩu Hàn Thực, chính là ba tên đệ tử trẻ tuổi còn lại của Ly sơn, trong mắt mọi người có thể thoải mái mà chiến thắng hắn.
Thần Quốc Thất Luật, đều ở Ly sơn...!Bọn họ xếp hạng trên Thanh Vân bảng cũng đều cao hơn Đường Tam Thập Lục.
Đường Tam Thập Lục tựa như không hề nghĩ đến những chuyện này, hắn nhìn Cẩu Hàn Thực, ánh mắt càng ngày càng sáng, rất hưng phấn.
Những từ như sợ hãi chưa bao giờ có trong từ điển của hắn —— hắn vốn định trong đêm thứ hai của Thanh Đằng yến sẽ khiêu chiến Trang Hoán Vũ đứng thứ mười trên Thanh Vân bảng, lại bị học viện phản đối, tối nay mới vừa quyết định gia nhập Quốc Giáo học viện, đã có thể cùng Thần Quốc Thất Luật đánh một hồi, hắn làm sao có thể bỏ qua.
Đúng vậy, đây là chuyện tốt.
"Nếu như ta nhớ không nhầm, năm nay Thanh Đằng yến đêm thứ ba...!Hẳn là văn thí."
Cẩu Hàn Thực không để ý tới Đường Tam Thập Lục, chẳng qua lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh, nói: "Ngươi có thể được Điện hạ bái làm lão sư, tự nhiên có chỗ hơn người, học thức tất nhiên uyên bác, chẳng qua nghe nói ngươi còn chưa tẩy tủy thành công, như vậy ta nghĩ, văn thí đúng là một lựa chọn tốt."
Hắn không nói rõ những lời này, nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ.
Làm phía còn lại của tràng hôn sự này —— lại chưa đề cập tới là người thứ hai hay người thứ ba —— Thu Sơn Quân không thể tới nơi này, hắn là đồng môn mà Thu Sơn Quân tín nhiệm nhất, đối tượng hắn muốn thỉnh giáo, trên danh nghĩa là Quốc Giáo học viện, trên thực tế đương nhiên là Trần Trường Sinh.
Ly Sơn kiếm tông khiêu chiến Quốc Giáo học viện, chính là hắn muốn khiêu chiến Trần Trường Sinh.
Trong điện rất an tĩnh, lời nói này của Cẩu Hàn Thực có vẻ rất đạo lý, đủ cho thấy Ly Sơn kiếm tông đồng tình đối với người yếu, luôn luôn hướng tới công bình, cho dù ngươi không thể tẩy tủy thành công, nhưng vừa vặn Thanh Đằng yến đêm thứ ba là văn thí, như vậy ngươi còn đạo lý gì mà không xuất chiến?
Nhưng trên thực tế đề nghị này không hề có chút đồng tình, chứ đừng nói tới công bình.
Cẩu Hàn Thực đọc một lượt đạo tàng, học xuyên nam bắc, đừng bảo là học sinh tuổi trẻ trong điện, cho dù là lão giáo sĩ trong Ly cung cả đời giao thiệp với đạo tàng, cũng không thể thắng được hắn trong phương diện văn thí —— đây là chuyện thực mà toàn bộ đại lục công nhận, nếu như nếu bàn về tu vi cảnh giới, Cẩu Hàn Thực dù sao trẻ tuổi, ở trước mặt các tiền bối tu hành mấy trăm năm không tính là cái gì, nhưng nếu như nói đến trình độ học thức uyên bác, hắn thật sự là người mạnh nhất.
Hắn muốn cùng Trần Trường Sinh dùng văn thí ganh đua cao thấp, làm sao có thể công bình? Đây hoàn toàn là khi dễ người khác, đây là người mạnh lãnh khốc vô tình chèn ép người yếu.
Ánh mắt của Lạc Lạc trở nên sắc bén , quan sát Cẩu Hàn Thực, vẻ mặt cực kỳ bất thiện, quát lên: "Hoang đường!"
Vẻ mặt Cẩu Hàn Thực không thay đổi, hướng về phía nàng thi lễ, sau đó nói: "Dám thỉnh giáo Điện hạ, hoang đường ở nơi nào?"
Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói: "Toàn bộ đại lục đều biết ngươi đọc một lượt đạo tàng, học thức hơn người, có thể đi đâu để tìm ra người so sánh với ngươi? Ngươi lại muốn cùng tên kia tỷ thí về phương diện này, không biết xấu hổ sao? Ngươi lại có đề nghị như vậy, chẳng lẽ không hoang đường?"
Cẩu Hàn Thực lẳng lặng nhìn hắn nói: "Ta cũng là một người bình thường, cũng không có trí nhớ hơn người hay có thiên phú khác, thuở nhỏ gia cảnh bần hàn, cũng không thể bắt đầu học sách từ trong bụng mẹ, chuyện duy nhất ta biết chính là khổ học, đọc sách chính là tu hành của ta, kiến thức chính là năng lực của ta, tựa như khí lực là năng lực của hổ báo, ta đại biểu Ly sơn khiêu chiến Quốc Giáo học viện, chẳng lẽ ta phải từ bỏ năng lực của mình? Ta dùng năng lực của chính mình hành tẩu trên thế gian này, tại sao cần phải ngại ngùng? Ta dùng năng lực của mình chiến thắng đối thủ, làm sao lại hoang đường?"
"Luận điệu hoang đường, ta giỏi nhất là ngủ, ta đây muốn so xem ai có thể ngủ lâu hơn, ngươi cũng đồng ý ư?" Đường Tam Thập Lục nói.
Cẩu Hàn Thực mỉm cười nói: "Nếu như quy củ của Thanh Đằng yến có phần thi này, ta đấu với ngươi thì có làm sao?"
Đường Tam Thập Lục bị những lời này làm cho nghẹn lời, một hồi lâu sau cười lạnh nói: "Vậy làm sao văn thí? Chẳng lẽ còn muốn giáo chủ đại nhân ở chỗ này đưa ra bài thi? Cần gì phiền toái như vậy, vừa vặn Thanh Đằng yến đêm thứ hai, mọi người chúng ta cũng không tham gia, đánh một cuộc không phải trực tiếp hơn sao."
Cẩu Hàn Thực bình tĩnh nói: "Nếu như ngươi kiên trì như vậy, ta cũng không có ý kiến...!Các ngươi có thể quyết định phương pháp, cũng có thể quyết định người tham gia."
Trong điện mọi người kinh ngạc, Đường Tam Thập Lục cũng có chút bất ngờ vì sự biến chuyển thái độ của Cẩu Hàn Thực.
Theo những lời này của Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch cùng ba tên đệ tử trẻ tuổi của Ly sơn, mặt không chút thay đổi đứng dậy, đi tới phía sau hắn.
Thấy cảnh này, mọi người mới biết lúc trước đã hiểu lầm Cẩu Hàn Thực.
Nếu nói đến văn thí, đúng là kết quả Ly sơn tất thắng, nhưng nếu như muốn vũ thí, Trần Trường Sinh càng không thể có bất cứ một cơ hội nào.
Sứ đoàn phía nam, nhân số của Ly Sơn kiếm tông cũng không nhiều, trừ Tiểu Tùng Cung trưởng lão, chính là bốn người trẻ tuổi.
Tứ luật trong Thần Quốc Thất Luật.
Mà đúng lúc này, thanh âm của Trần Trường Sinh lần nữa vang lên.
Hắn nhìn Cẩu Hàn Thực nói: "Ta đồng ý cách nói của ngươi, chỉ cần là tu hành lấy được, chính là năng lực của mình, tựa như cơm ăn vào bụng biến thành khí lực, dùng nó để làm bất cứ chuyện gì đều là tự do của mỗi người, rất may mắn chính là...!Ta cũng là một người bình thường, đúng dịp hơn, ta cũng đã đọc một chút sách."
Đều là người bình thường, đều xem một chút sách, thật sự là đúng dịp, càng muốn so đấu một lần.
"Cuối cùng lại là ý nan bình (tâm ý khó yên bình)."
Giáo chủ đại nhân nhìn Trần Trường Sinh cười cười,