Hương đã đốt hết, có tiếng kẻng vang lên, thông báo vòng thi này kết thúc.
Trần Trường Sinh đi theo những học sinh tham gia khảo thí đi ra khỏi lâu, cũng không để ý tới những ánh mắt khác thường đang nhìn mình, dựa theo chỉ dẫn đi tới thạch bình thông báo kết quả ở sau hồ, chờ lúc công bố kết quả thi cuối cùng.
Đại đa số những người khác còn ở trước lầu, so sánh đáp án với nhau, hoặc là buồn bã than vãn cuộc thi khó khăn, khi hắn đi tới sau hồ , trên thạch bình còn rất thanh tĩnh, chỉ có tên thanh y thiếu niên lúc trước tỏa sáng rực rỡ đứng ở ven hồ, hắn nghĩ thầm thiên tài ắt hẳn sẽ cao ngạo, không có tiến lên, không ngờ đối phương lại đi về phía mình.
"Ta tên là Đường Tam Thập Lục." Thanh y thiếu niên nói.
Trần Trường Sinh cảm thấy có chút kinh ngạc, không ngờ đối phương lại chủ động bắt chuyện với mình, sửa sang lại áo, lễ phép đáp: "Nhĩ đông trần, Trần Trường Sinh."
Đường Tam Thập Lục giật mình, hắn không nghĩ tên của thiếu niên này lại thô tục đến thế, chính là nhà giàu mới nổi ở nông thôn đại khái cũng sẽ không đặt tên con mình như vậy, trầm mặc một hồi sau mới nói: "Danh tự này có vẻ chất phác, ta khó mà nói kém được."
Trần Trường Sinh nghĩ thầm ngươi nói chuyện cũng rất thành thật, nhưng tên ngươi chẳng phải cũng rất kỳ quái hay sao.
"Ta tên là Trần Trường Sinh...!Là bởi vì khi còn bé từng bị bệnh, sư phụ hi vọng ta có thể sống lâu trăm tuổi, vậy ngươi thì sao? Tại sao ngươi lại gọi là Đường Tam Thập Lục? Chẳng lẽ ngươi đứng thứ ba mươi sáu ở trong nhà ư? Trong nhà của ngươi chẳng lẽ nhiều người như thế ư? Nhà ngươi là ở chỗ nào? Huynh đệ tỷ muội nhiều như thế, đọc sách có thể ồn ào quá mức hay không chứ?"
Đường Tam Thập Lục ngây người.
Ngay trước mặt hỏi thăm lai lịch gốc gác của đối phương, không phải là chuyện lễ phép, huống chi, hắn cố gắng tỏ vẻ lạnh lùng, người lạ không dám tới gần, cho dù người này không biết lai lịch cái tên của hắn, cho dù tò mò như thế nào đi nữa ở trước mặt hắn cũng cố mà nín nhịn không dám hỏi thăm, lại không ngờ rằng thiếu niên này tùy tiện hỏi lên, còn phụ tặng thêm nhiều bình luận như thế.
Thật ra Trần Trường Sinh suy nghĩ rất đơn giản, còn chưa quen thuộc với cuộc sống ở kinh đô, ở Thiên Đạo viện tràn đầy giễu cợt cùng với lạnh lùng, đối phương rõ ràng một thiên tài, lại chủ động đi tới thân cận chính mình, như vậy chính mình đương nhiên phải đáp lại bằng nhiệt tình cùng thiện ý, ít nhất phải chủ động nói chuyện hàn huyên.
Hắn thuở nhỏ sống chung cùng với sư phụ và sư huynh, sư phụ rất ít khi nói chuyện, sư huynh thì càng không nói, cho nên căn bản hắn không biết hàn huyên tâm sự là phải thế nào, nói chuyện có chút cứng nhắc không được tự nhiên, mặc dù muốn đem tâm ý tốt truyền đạt cho đối phương, cũng rất dễ dàng gây ra hiểu lầm, tựa như hôm qua ở trong phủ thần tướng vậy.
Nhưng cực kỳ thú vị, chính là Đường Tam Thập Lục chẳng những không thấy không vui, ngược lại cảm thấy Trần Trường Sinh người này quả là thành thực, rất chân thiết, Đường Tam Thập Lục cuộc đời này muốn làm nhất chính là một người thật lòng, trên thế gian gặp phải mấy người lại cực tầm thường, có chút lại là những người khoa trương sáo rỗng, bỗng nhiên gặp được Trần Trường Sinh, hắn cảm thấy rất hài lòng.
"Trong tộc chúng ta quả thật là có nhều người cùng thế hệ, đọc sách đều ở trong phòng, cho nên không ầm ĩ.
Ta sở dĩ gọi Đường Tam Thập Lục, không phải bởi vì ta đứng thứ ba mươi sáu trong nhà, mà bởi vì năm ngoái ta mười lăm tuổi lần đầu tiên được vào Thanh Vân bảng, xếp hạng ba mươi sáu, ta cảm thấy chuyện này thật đáng xấu hổ, hơn nữa so với nữ tử cùng với lang tể tử kia kém quá xa...!Cho nên ta đem tên của mình đổi thành Đường Tam Thập Lục, dùng việc này nhắc nhở cảnh giới thực lực chính mình bây giờ quả thật kém cỏi, phải, giống như trả lời xong vấn đề này rồi, đúng vậy, đã xong rồi."
Đoạn đối thoại bên trên, chính là sau khi Trần Trường Sinh rời khỏi Tây Ninh, đi tới kinh đô phồn hoa, lần đầu tiên triển khai giao thiệp, đồng thời cũng là Đường Tam Thập Lục sau khi rời khỏi Vấn Thủy, đi tới kinh đô lần đầu tiên triển khai giao thiệp, lúc ấy Trần Trường Sinh mười bốn tuổi, Đường Tam Thập Lục sắp sửa tròn mười sáu tuổi, về phương diện này đều có chút ngây ngô u mê, trận giao thiệp này quả thật trúc trắc không nghi ngờ chút nào, thú vị mà buồn cười , nhưng lịch sử nhiều năm sau đã chứng minh, trận giao thiệp này cực kỳ thành công, thậm chí có thể nói, sau khi Thái Tông Hoàng Đế cùng Ma tộc Tộc trưởng thành lập minh ước, đây là trận giao thiệp thành công nhất đồng thời quan trọng nhất.
"Ngươi trả lời được bao nhiêu đề tất cả?"
Đường Tam Thập Lục hỏi.
Hắn quả thật rất hứng thú với câu trả lời, bởi vì hắn cảm thấy Trần Trường Sinh mặc dù là một người bình thường, nhưng...!hẳn không phải là người bình thường.
Đợi đến khi hắn thấy sắc mặt Trần Trường Sinh có chút tái nhợt, mới phát hiện vấn đề này của mình có chút không ổn, đề thi mênh mông như biển, một thiên tài như hắn cũng cảm thấy quá sức, rất rõ ràng, Trần Trường Sinh hao tổn tâm thần quá mức nghiêm trọng, nhìn tình hình này thì kết quả cũng không quá tốt.
"Có chút vấn đề về phương diện tu hành, thật sự là trả lời không được, thần thức, chân nguyên, còn có tụ tinh phần nhật..."
Trần Trường Sinh rất thành thực trả lời, trong lòng cảm thấy có chút may mắn, hắn thuở nhỏ đọc đã học thuộc đạo tàng, vấn đề học thuật nhìn như thâm thuý, đối với hắn mà nói không quá khó khăn, ngược lại vấn đề phương diện tu hành, hắn thật sự không có đáp án, cũng may dù sao chẳng qua là cuộc thi thu nhận học sinh, nội dung về phương diện này không phải quá nhiều.
Đường Tam Thập Lục nghe câu trả lời cảm thấy có điểm gì không đúng, chỉ không trả lời được những vấn đề này...!Chẳng lẽ đề mục còn lại đều được tên tiểu tử này giải hết? Đúng lúc này, hắn lưu ý đến mặt hồ, một gã giáo sư ôm một tập bài thi thật dầy, bước nhanh đi tới, lão sư kia tựa như tâm tình bất ổn, trên thềm đá còn suýt nữa vấp ngã, hắn không khỏi giật mình, liên tưởng tới câu trả lời của Trần Trường Sinh lúc trước, không khỏi sinh ra phỏng đoán mà bản thân mình cũng khó thể tin, chẳng lẽ tên tiểu tử này thật sự có thể khiến ọi người rung động?
"Còn lại ...!Ngươi chắc chắn chính mình trả lời đúng sao?"
"Không dám nói chắc chắn...!Thái Thượng Thanh Tâm chú có hai bản khác nhau, năm