Không biết tại sao, Trần Trường Sinh nói chuyện so với bình thời chậm hơn rất nhiều, giống như là lưỡi có chút không linh hoạt, lộ ra vẻ chậm chạp mà ngốc nghếch.
Từ Hữu Dung không trả lời, khó nhọc chống mặt đất ngồi dậy, vô lực dựa vào thạch bích nhai động, sau đó ngẩng đầu lên, chẳng qua một cái động tác đơn giản như vậy, sẽ làm cho sắc mặt của nàng lần nữa tái nhợt hơn, nàng nhìn Bạch Hải trước người đã mất mạng, nhìn dung nhan già nua ban lan nhan sắc, trầm mặc không nói.
Lúc trước thời khắc đó là thời khắc nguy hiểm nhất nàng từng trải qua trong cuộc đời này, nàng triệt tiêu Đồng Cung, giả vờ đánh bất ngờ, sau đó đương nhiên thất bại, cố ý bị Bạch Hải chế trụ, chính là muốn để cho Lạc Dương tông Trưởng lão hút máu của mình, bởi vì chỉ có nàng biết chân phượng huyết đã bị nhiễm rất nhiều độc của Nam Khách đêm qua.
Kế sách cực kỳ mạo hiểm hơn nữa rất ghê tởm này quả nhiên thành công, nhưng đúng như nàng lúc trước sinh ra hối hận đã nghĩ, nếu không phải thời khắc tối hậu, Bạch Hải bị cái tay kia đẩy ra khỏi cổ nàng, như vậy trước khi hắn trúng độc bỏ mình thật có thể hút sạch chân phượng tinh huyết của nàng, như vậy nàng sẽ thật sự chết đi.
Nghĩ tới đây, nàng nhìn về phía Trần Trường Sinh, tay phải nắm lấy Đồng Cung đặt ở trước người, vẻ mặt hờ hững, có cảm giác như tránh xa người khác.
Thiếu nữ thanh tú vẻ mặt hờ hững, thần sắc tự có một loại quý khí, lộ ra vẻ cực kỳ thanh cao, nếu như là thiếu niên bình thường, nhìn thấy người khác phái như vậy có thể sẽ tự ti mặc cảm, sau đó lén sinh lòng ái mộ, hoặc là sẽ cảm thấy tôn nghiêm bị khiêu khích do đó cảm thấy không thoải mái, nhưng Trần Trường Sinh không có hai loại cảm giác này. Ở trong kinh đô, hắn và Mạc Vũ cùng Lạc Lạc đã tiếp xúc rất nhiều lần, đối với loại thanh quý này đã quen, cho nên biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy thiếu nữ này cho mình cảm giác rất thoải mái, phảng phất như rừng cây sau cơn mưa xuân.
Từ Hữu Dung có chút bất ngờ vì sự bình tĩnh của hắn, cũng tương đối hài lòng, không thấy động tác như thế nào, thanh trường cung kia đã biến mất không thấy gì nữa.
Trần Trường Sinh ngây người, sau đó nhớ tới trước lúc hôn mê một ít lời nói loáng thoáng truyền vào trong tai.
Thiếu nữ này lại là Tú Linh tộc nhân trong truyền thuyết?
Nghe nói vô số năm trước, giữa Đại Tây châu cùng Đông Thổ đại lục cũng không có mênh mông đại dương, mà nối liền cùng một chỗ. Lúc đó Đại Tây Châu tên là Đại Tây lĩnh, có một bộ lạc tinh linh sống ở nơi này, bộ lạc này cùng Yêu tộc kết hôn, để lại rất nhiều đời sau hỗn huyết, sau đó theo Đại Tây châu cùng đại lục tách ra, đời sau hỗn huyết lưu lại Đông Thổ đại lục, bởi vì dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, thân pháp linh động nhanh chóng, cho nên được gọi là Tú Linh tộc.
Trừ thanh tân xinh đẹp tuyệt trần, thừa kế tính chất đặc biệt yêu thích thiên nhiên của tinh linh bộ lạc, Tú Linh tộc nổi danh nhất chính là tài bắn cung, mỗi tộc nhân đều cực kỳ am hiểu cung tên, ở trong chiến tranh giữa Yêu tộc cùng Ma tộc , Tú Linh tộc phát huy tác dụng cực kỳ trọng yếu, cũng chính bởi vì như thế, trở thành đối tượng mà Ma tộc thống hận nhất, rốt cục hai ngàn năm trước, bởi vì bị Lang tộc phản bội, Tú Linh tộc tổ sơn bị Ma tộc đại quân vây khốn, Yêu tộc cứu viện không kịp, Tú Linh tộc chịu khổ tàn sát, sau đó diệt tộc, chỉ còn một chút tộc nhân ít tuổi thông qua lối đi nhỏ hẹp dưới đất, trốn ra khỏi dãy núi.
Nếu như chuyện xưa tới đây đã kết thúc, có lẽ còn tốt hơn chút ít, nhưng trên thực tế, Tú Linh tộc nhân chạy thoát gót sắt của Ma tộc lại nghênh đón vận mệnh bi thảm hơn, bởi vì dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, thân thể mê người, Tú Linh tộc nhân không được đón về hai bờ Hồng hà, rất tự nhiên trở thành con mồi của rất nhiều đại nhân vật, vô luận Tuyết Lão thành Ma tộc quý tộc, hay là loài người quý tộc, cũng lấy việc có một nô tỳ Tú Linh tộc vẻ vang.
Tú Linh tộc nhân vận mệnh bi thảm, gần ngàn năm trước loài người cùng Yêu tộc liên minh đối kháng Ma tộc, mới chiếm được biến chuyển tốt hơn, Thái Tông Hoàng Đế ban xuống ý chỉ, cấm mua bán Tú Linh tộc nhân, chẳng qua là trong phủ đệ rất nhiều vương công quý tộc , vẫn âm thầm thu rất nhiều Tú Linh tộc nhân. Cho đến Đại Tây châu Trưởng Công Chúa gả cho Bạch Đế, lại cùng Thiên Hải Thánh Hậu kết minh, cấm lệnh thi hành không ngừng gia tăng, mới nghênh đón biến chuyển chân chính, sau chuyện phía nam thế gia bởi vì âm thầm nuôi dưỡng hơn nữa hành hạ đến chết mười mấy đầy tớ Tú Linh tộc mà bị Thánh Hậu nương nương diệt môn, thế giới loài người mới chánh thức không có hiện tượng này.
Nhưng đã trải qua nhiều năm nô dịch cùng hành hạ như vậy, Tú Linh tộc nhân vốn còn sót lại không nhiều trở nên càng thêm thưa thớt, hiện tại tuyệt đại đa số Tú Linh tộc nhân đều sống ở Bạch Đế thành, hoặc là xa độ trùng dương đi Đại Tây châu, mấy chục năm qua, vô luận kinh đô hay là Vấn Thủy thành, cũng đã rất hiếm thấy thân ảnh Tú Linh tộc nhân.
Biết thiếu nữ này là Tú Linh tộc nhân, ánh mắt Trần Trường Sinh nhìn nàng khó tránh khỏi mang theo chút ít ý vị thương hại, nghĩ thầm khó trách chỉ bằng một bộ cung tiễn, đã có thể đi vào Chu viên, đồng thời đối với nàng lạnh lùng mâu thuẫn cũng càng thêm thoải mái, nếu như đổi thành hắn là Tú Linh tộc nhân, đối với loài người cũng không thể có quá nhiều hảo cảm.
Hắn vừa tỉnh lại, rất nhiều chuyện cũng không có hiểu rõ, không biết tại sao mình sẽ ở trong nhai động, đêm qua trước lúc bất tỉnh, vầng sáng cuối cùng nhìn thấy là gì?
Hắn hỏi: "Là ngươi đã cứu ta?"
Từ Hữu Dung bình tĩnh nói: "Ngươi không cần cám ơn."
Trần Trường Sinh không biết nên nói tiếp như thế nào, nghĩ thầm chẳng lẽ lúc trước không phải mình đã cứu ngươi sao? Ngẩn người sau hỏi: "Xin hỏi ngươi là?"
Từ Hữu Dung giật mình, thế mới biết đối phương không nhận ra mình —— phải biết rằng trong ngày thường vô luận nàng xuất hiện ở nơi đâu, cũng sẽ bị người nhận ra, bởi vì khí chất của nàng phi phàm, trọng yếu hơn là nàng vô cùng đẹp. ( chú thích )
Cái này không hề liên quan tới tự luyến, đây là sự thật khách quan, bởi vì nàng là đệ nhất mỹ nhân toàn bộ đại lục công nhận, ngay cả Tuyết Lão thành Ma tộc quý tộc, đối với điểm này cũng không có gì dị nghị.
Nàng vốn muốn hỏi chẳng lẽ ngươi không nhận ra ta, sau đó mới nhớ tới, trước lúc chính mình vào Chu viên, đã mời Thanh Diệu Thập Tam ti giáo sĩ dịch dung... Bởi vì nàng không muốn gặp người kia.
Bởi vì nhớ tới người kia, nàng cảm thấy càng thêm mỏi mệt , thấp giọng hỏi: "Ngươi còn có thể đi chứ?"
Trần Trường Sinh lúc này trọng thương chưa lành, mới từ trong hôn mê tỉnh lại, cả người vô lực, nhưng không muốn trở thành gánh nặng của đối phương, nói: "Có thể."
"Rất tốt, vậy ngươi mang theo ta đi." Từ