Lăng mộ của Chu Độc Phu, tự nhiên mọi thứ không phải là phàm vật, giá gỗ trưng bày pháp khí, hẳn là ngũ hoa lê mộc vô cùng cao quý, chẳng qua là vị dưới tinh không đệ nhất cường giả này rất rõ ràng đối với đồ cổ khí cụ không quá mức thông thạo, chỉ biết là ngũ hoa lê mộc cực kỳ trân quý hiếm thấy, chống được mối mọt, nhưng không biết loại gỗ này cần hoàn cảnh ẩm ướt để bảo tồn, trong hoàn cảnh mộ thất khô ráo như này, chỉ cần mấy chục năm là sẽ mục nát. Thạch thất đống gỗ mục kia, ở thời điểm hoàn hảo có thể bán ra một cái giá kinh người, nhưng hiện tại chẳng qua là một đống gỗ mục không đáng một xu.
Có thể làm cho thiếu nữ thiên tài kiến thức rộng rãi như Từ Hữu Dung phát ra kinh hô, tự nhiên không phải là đống gỗ mục này, mà là vật đang lẫn lộn bên trong.
Trần Trường Sinh đi tới, nhặt lên một món pháp khí giống thước đo đem đống gỗ mục kia hất lên, phát hiện phía dưới có một món pháp khí, pháp khí này màu sắc ngăm đen, không biết dùng vật liệu gì chế thành, sờ lên sáng loáng vô cùng, rất giống hoá thạch của một loại cây cối kỳ lạ ở bờ biển phương tây.
"Đây là cái gì?" Hắn đem pháp khí màu đen đưa cho Từ Hữu Dung, hỏi.
Từ Hữu Dung nhận lấy vật này, cẩn thận quan sát thời gian rất lâu, dùng ngón tay chậm rãi xoa xoa, cuối cùng nói ra: "Nếu như ta đoán không lầm, đây là hồn xu của Bạch Đế thành."
Trần Trường Sinh có chút bất ngờ, hắn ở trên Tam Thiên Đạo Tàng cũng chưa từng nhìn thấy cái tên này, hỏi: "Hồn xu?"
Từ Hữu Dung đem pháp khí màu đen đưa trả lại cho hắn, dùng ánh mắt ý bảo hắn cất đi, nói: "Đúng vậy, pháp lực khó tin nhất của hồn xu này, đó là có thể ngự sử yêu thú, cho dù là cực phẩm yêu thú đã sắp bước vào thần thánh lĩnh vực trong truyền thuyết, cũng không cách nào kháng cự hồn xu ra lệnh, Bạch Đế thị có thể thống trị Yêu Vực nhiều năm như vậy, lúc đầu chính là dựa vào vật này, dĩ nhiên, đây cũng là bí mật lớn nhất của bọn họ, trừ Bạch Đế nhất tộc, có rất ít ngoại nhân biết đến, nếu như ta không phải nhìn thấy một bức họa của trưởng bối, chỉ sợ cũng không nhận ra."
Dừng lại một chút, nàng tiếp tục nói: "Không ngờ món chí bảo của Yêu tộc lại bị Chu Độc Phu cướp khỏi Bạch Đế thành, hơn nữa được hắn dùng ở Chu viên, yêu thú trong thảo nguyên không dám tới gần lăng mộ này, lại yên lặng bảo vệ lăng mộ mấy trăm năm thời gian, có thể chính là vì có hồn xu tồn tại."
Trần Trường Sinh không ngờ món pháp khí này lại quan trọng đến vậy, không chút do dự thu đi vào.
Theo đạo lý cùng với dựa theo tính tình lúc bình thường mà nói, hắn hẳn phải thương lượng với Từ Hữu Dung, bảo tàng tìm được trong lăng mộ sẽ phân phối như thế nào, nhưng hiện tại hắn vội vã tìm kiếm đồ vật nào đó, chẳng quan tâm nói những việc này, hơn nữa mấu chốt chính là nếu hồn xu là vật của Bạch Đế nhất tộc, hắn cho rằng vật này dĩ nhiên phải trả lại cho Lạc Lạc.
Từ Hữu Dung chứng kiến toàn bộ biểu hiện của hắn, nhưng không có phản ứng gì, trên đường đi tới sinh ra ăn ý cùng tín nhiệm, đã sớm để cho bọn họ rất khó sinh ra hiểu lầm, ngược lại nàng còn nhắc nhở hắn một câu: "Dựa theo bức họa mà ta xem giải thích, hồn xu cần phải phối hợp cùng hồn mộc, mới có thể phát huy ra toàn bộ chức năng, nhưng hồn mộc không ở chỗ này.”
Trần Trường Sinh cầm lấy pháp khí như chiếc thước sắt lật lên đống gỗ vụn, Từ Hữu Dung giới thiệu từng món pháp khí mà hắn lật ra, hắn mới biết được thì ra là những pháp khí như đồng nát sắt vụn này năm đó cũng rất nổi danh, thậm chí có ba pháp khí còn từng có tên trên Bách Khí bảng mà Thiên Cơ các ban định.
Những pháp khí này không thể để cho cước bộ của hắn dừng lại quá lâu, xác nhận trong thạch thất không có thứ mà mình tìm kiếm, hắn không chút do dự xoay người rời đi, đi tới gian thạch thất thứ hai bên tay phải, trong quá trình di chuyển, rốt cuộc mới có thời gian nhàn hạ nói với Từ Hữu Dung: "Tìm được thứ gì, chúng ta chia đều."
Từ Hữu Dung tựa vào trên vai của hắn, nhẹ giọng cười nói: "Nếu như có thể đi ra ngoài mà nói."
Trong thạch thất thứ hai không có thứ gì hư hỏng. Những thứ đó mặc dù không phải là vật trân quý nhất thế gian, nhưng tuyệt đối là thứ mà tất cả mọi người đều thích, cho dù thường xuyên bị những người có chút thanh nhã phê bình là tục khí, thậm chí cầm cặn bã tới hình dung, nhưng nếu như để cho bọn họ thấy hình ảnh trước mắt, đều sẽ kích động tới mức cả người phát run, khó có thể giữ mình.
Đó là cả phòng hoàng kim, cho dù đã mấy trăm năm thời gian, vẫn quang mang lóng lánh chói mắt, để tất cả những người thấy nó phải nheo mắt lại, phảng phất như thế mới không bị thương.
Từ Hữu Dung rung động im lặng, nghĩ thầm Chu Độc Phu năm đó tung hoành đại lục, rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện soát nhà diệt tộc? Trần Trường Sinh thì bình tĩnh hơn, không phải bởi vì hắn tu dưỡng cao thâm, có thể coi giàu sang như mây trôi, mà bởi vì hắn từng nhìn thấy nhiều hoàng kim hơn trong không gian hàn lãnh dưới đáy Đại Chu hoàng cung.
Những người từng có kinh nghiệm, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng kích động, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không hứng thú với cả phòng đầy hoàng kim.
Lúc trước xác nhận lăng mộ không có gì nguy hiểm, đoản kiếm của hắn đã trở vào bao, lúc này, hắn đem đoản kiếm cùng vỏ từ bên hông gõ xuống, đi tới trong cả phòng hoàng kim, bắt đầu chỉ chõ.
Ẩn sĩ thuyết pháp, ngoan thạch cũng muốn gật đầu, hắn cũng không có bản lãnh chỉ điểm cho hoàng kim khai trí ngộ đạo. Điểm thạch có thể thành kim, hắn cũng không phải muốn đem hoàng kim biến lại thành tảng đá, do đó để cho kẻ đến sau thể ngộ đạo lý vạn vật quy nhất, bão phác bất biến, mà việc hắn muốn làm, là đem toàn bộ hoàng kim thu lại, một khối cũng không bỏ sót.
Nếu như đợi hắc long tỉnh lại, phát hiện hắn đem hoàng kim để sót lại một khối, nhất định sẽ không tha cho hắn.
Theo vỉ kiếm trong tay hắn di động, hoàng kim trong thạch thất lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được giảm bớt, cho đến cuối cùng toàn bộ biến mất, không biết đi nơi nào.
Từ Hữu Dung sớm đã biết thanh kiếm của hắn có chỗ cổ quái, hẳn là không gian pháp khí. Trên người của nàng cũng có pháp khí tương tự, Đồng Cung Ngô Tiễn còn có chút quần áo thiếp thân, cũng thu ở bên trong. Cho nên nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ cảm thấy có chút tò mò, không gian trong thanh kiếm