Sở dĩ nghĩ như thế, là bởi vì Trần Trường Sinh nghĩ tới một phương pháp có khả năng cứu sống được nàng.
Tam Thiên Đạo Tàng chưa từng nhắc tới phương pháp này, y thuật cũng không có ghi lại tương quan, phương pháp này cũng chưa từng có người nào sử dụng, nghe có vẻ rất hoang đường, hơn nữa không có bất kỳ đạo lý. Nhưng hắn cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, phương pháp này có thể hữu dụng. Nếu như hắn phỏng đoán là thật, như vậy tựa như Từ Hữu Dung vừa rồi đã nói... Hắn không muốn ai chết, người đó sẽ rất khó chết.
Chẳng qua không nhất thiết phải sử dụng, hơn nữa chắc chắn sư huynh sẽ không đồng ý.
Hắn không suy tư thời gian quá dài, nhìn về Từ Hữu Dung thật tình nói: "Sau đây ta sẽ dùng một phương pháp, nói trước cùng ngươi một tiếng, hi vọng đến lúc đó ngươi đừng quá giật mình."
Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt hắn rất thanh minh, cũng trở nên thật tình , hỏi: "Phương pháp gì?"
Nàng không sợ tử vong, cho nên lúc trước mới biểu hiện rất lạnh nhạt. Nhưng ở trong tuyệt vọng chợt chứng kiến hi vọng, dù là ai cũng sẽ có chút ít tâm tình ba động, không thể nào dùng đùa cợt để ứng đối, tự nhiên sẽ rất thận trọng.
"Ngươi biết tử mã làm sao y không?" Trần Trường Sinh nhìn nàng cười hỏi.
Đây là một câu tục ngữ rất nổi tiếng. Nàng cho là hắn dùng để nói đùa, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, nghĩ thầm dọc đường đi đã nói nhiều lần, ngươi không nói thiên phú chọc cười người khác, tội gì còn làm khó chính mình?
"Tử mã chỉ có thể đương hoạt mã y (liều một phen, chỉ đã biết rõ việc không còn cứu vớt được nhưng vẫn nuôi hy vọng, cũng chỉ việc muốn thử lần cuối cùng), ngươi không còn máu, vậy thì cho ngươi máu."
Trần Trường Sinh bắt đầu cuốn tay áo, kéo lên một nửa, phát hiện ống tay áo cuốn chung một chỗ có chút cản trở, cho nên dứt khoát cởi áo ra.
Ở rất nhiều ngày trước, bởi vì Từ Hữu Dung sợ lạnh, áo ngoài của hắn vẫn choàng trên người của nàng, chỉ còn một món xiêm y thiếp thân, rất dễ cởi ra. Rất nhanh chóng cởi bỏ y phục, cầm đoản kiếm, chuẩn bị hướng cổ tay của mình cắt đi.
Một cánh tay cầm cổ tay trái của hắn, ngăn cản lưỡi kiếm cắt xuống.
"Ngươi... muốn đem máu cho ta?"
Nàng quan sát mắt của hắn, vô cùng thật tình nói: "Mặc dù ta chưa nói với ngươi huyết mạch của ta không giống với người thường, nhưng ngươi nên biết, máu yêu thú dọc đường đối với ta đều không có tác dụng, cần gì thử lại?"
Trần Trường Sinh nhìn nàng nói: "Chính bởi vì những suy nghĩ quán tính này, mới làm cho ta quên mất một ít chuyện."
"Chuyện gì?" Nàng hỏi.
Trần Trường Sinh nói: "Ta không phải yêu thú, máu của ta cũng không phải là máu yêu thú."
Từ Hữu Dung khóe môi nhếch nhẹ, đó là một nụ cười hơi châm chọc ——không phải nàng cười nhạo Trần Trường Sinh si tâm vọng tưởng, mà tự giễu mình, Thiên Phượng chân huyết trong cơ thể nàng là tất cả lực lượng cùng ngọn nguồn vinh quang, song khi nàng mất đi chân huyết, mới phát hiện Thiên Phượng chân huyết, từ sự kiêu ngạo đã biến thành nguyên nhân cái chết của nàng.
Máu của Trần Trường Sinh tự nhiên cùng bất đồng với máu yêu thú, nhưng máu nhân loại bình thường, làm sao có thể thay thế Thiên Phượng chân huyết?
Một tiếng thét kinh hãi vang lên trong lăng mộ
Trần Trường Sinh không để ý tới ý nguyện của nàng, trực tiếp đem tay nàng đẩy ra, giơ đoản kiếm hướng cổ tay cắt xuống.
Hắn ở trong thế giới hàn lãnh dưới đáy giếng ở Bắc Tân kiều từng tắm long huyết, so với tẩy tủy hoàn mỹ nhất còn muốn hoàn mỹ hơn, từ đó có lực lượng cùng tốc độ khó có thể tưởng tượng, cùng với thân thể cường độ khó tưởng tượng hơn , bằng vào những thứ này, hắn có thể liên tục chiến thắng các thiếu niên thiên tài ở đại triêu thí, cho đến cuối cùng lấy được đại triêu thí thủ bảng thủ danh.
Nếu là binh khí bình thường, cho dù là một chút thần binh trên Bách Khí bảng, ở trong tay của mình, cũng rất khó cắt da thịt của mình. Ở trận chiến đấu phục kích ven hồ, hai Ma tộc mỹ nhân cường đại đến cuối cùng suýt nữa đem nội tạng hắn đánh rách, cũng không thể lưu lại một đạo vết thương ở mặt ngoài thân thể, chính bởi vì nguyên nhân này.
Nhưng đoản kiếm trong tay của hắn thì có thể.
Thanh đoản kiếm này là lễ vật mà sư huynh Dư Nhân tặng cho hắn lúc hắn rời khỏi Tây Trữ trấn, nhìn qua cực kỳ bình thường tầm thường, trên thế gian tạ tạ vô danh, trên Bách Khí bảng càng không có thân ảnh của nó, nhưng Trần Trường Sinh chưa từng gặp thanh kiếm nào sắc bén hơn nó . Vô luận là Vấn Thủy kiếm của Đường Tam Thập Lục, hay là Ly sơn pháp kiếm bên hông Thất Gian, đều không bằng nó.
Xuy một tiếng vang nhỏ, trên cổ tay của hắn xuất hiện một đạo tơ hồng thẳng tắp, sau đó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được hướng hai bên phát triển, máu tươi từ vết thương này xông ra, sắp sửa rơi xuống.
Hắn đã đem vỏ kiếm đón ở phía dưới.
Lặng yên không một tiếng động,