Gió có chút hàn lãnh, đâm vào mặt khẽ đau, nhưng chỉ là gió rét, cũng không phải thần niệm công kích tới từ lão giả đánh đàn. Hơi nước ý niệm như sơn quỷ, vu hổ, nhìn như tránh né được Hoàng Chỉ tán, nhưng làm sao có thể thật sự né qua.
Hoàng Chỉ tán trong tay Trần Trường Sinh, chính là Vấn Thủy Đường gia dùng vô số tài liệu trân quý, do Đường lão thái gia tự mình chế tạo mà thành, nếu như người chấp tán cảnh giới đầy đủ, hoàn toàn có thể ngăn cách tinh thần công kích, mặc dù hiện tại cảnh giới của hắn còn chưa đủ, cũng đủ để ngăn cách tra xét của Hắc Bào ở ngoài Chu viên, lão giả đánh đàn ý niệm công kích có đáng là gì? Nhưng lão giả đánh đàn xuất thủ đại biểu một tín hiệu nguy hiểm, ý nghĩa Nam Khách cuối cùng không còn kiên trì kiêu ngạo của mình, các cường giả Ma tộc rất có khả năng sẽ đồng loạt ra tay, hướng hắn khởi xướng vây công.
Sự thật này làm cho Trần Trường Sinh rất cảnh giác. Đằng Tiểu Minh cùng Lưu Uyển Nhi đôi vợ chồng Ma Tướng vẫn an tĩnh trầm mặc đứng ở phía dưới thần đạo, bình thường tựa như tên của bọn họ, nhưng hắn chưa quên, ở ven hồ bên kia vách núi, đôi vợ chồng Ma Tướng thể hiện ra thực lực kinh khủng đến cỡ nào, đôi vợ chồng Ma Tướng này trên thực tế đều là cường giả Tụ Tinh thượng cảnh, trừ Ngũ Thánh Nhân, Bát Phương Phong Vũ cùng với tuyệt thế cường giả như Tô Ly ra, ai có thể nói dễ dàng chiến thắng họ? Cho dù vì tiến vào Chu viên, đôi vợ chồng Ma Tướng này cưỡng ép hạ thấp cảnh giới, chỉ lưu lại thực lực Thông U thượng cảnh, vốn dĩ kinh nghiệm chiến đấu cùng ý thức của bọn hắn, nếu so đấu lực chiến đấu, bọn họ thậm chí vô cùng có khả năng còn mạnh hơn Nam Khách.
Nam Khách kiếm thế chưa hoàn toàn bị kiếm ý của hắn chém vỡ, tinh quang như đom đóm còn kiên cường phất phới trước mặt Hoàng Chỉ tán, ánh mắt của hắn lướt qua Hoàng Chỉ tán cùng với vai Nam Khách, rơi vào phía dưới thần đạo, vẻ mặt đột nhiên run sợ. Chỉ thấy trong mưa gió, Lưu Uyển Nhi mỉm cười nhìn hắn, lộ ra vẻ ôn nhu yên lặng, tựa như một vị mẫu thân dựa cửa chờ con trở về, nhưng ở bên cạnh nàng đã không thấy vị trung niên nam tử mặt mũi thật thà kia nữa, hắn đã đi nơi nào?
Bỗng nhiên, trong bầu trời phía trên thần đạo vang lên một tiếng ầm vang giống như sấm mùa xuân , gió rét xuyên qua lăng mộ trong nháy mắt dừng lại, rơi xuống nước mưa trở nên càng thêm cuồng bạo.
Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong bầu trời âm ám xuất hiện một cái chấm đen.
Điểm đen kia cùng với mưa sa bàng bạc rơi xuống, càng lúc càng nhanh, ở thời gian cực ngắn đã trở nên to lớn hơn vô số lần, trong mắt hắn dần lớn như núi.
Ma Tướng hai mươi bốn Đằng Tiểu Minh biến thành một ngọn núi trầm trọng, nắm trong tay đòn gánh nhìn như tầm thường không có gì lạ, ngưng gió thúc mưa từ trong bầu trời rơi xuống, gào thét xé gió, khí thế cuồng bạo vô song
Nhìn hình ảnh này, sắc mặt Trần Trường Sinh trong nháy mắt tái nhợt hơn mấy phần, ánh mắt lại như cũ bình tĩnh như trước, không có chút sợ hãi, đoản kiếm trong tay phải đâm rách mành mưa, nghênh đón.
Hoàng Chỉ tán trong tay trái đang ngăn cản hai đạo tinh hà của Nam Khách, cùng với đạo tiếng đàn như vu hổ nhăm nhe công kích, không có cách nào di động, nếu như hắn muốn dùng Hoàng Chỉ tán ngăn trở một chiêu của Đằng Tiểu Minh, chỉ có một con đường trốn vào Hoàng Chỉ tán. Nhưng nếu làm vậy hắn sẽ không có đường lui, chỉ có thể bị động chịu đòn, cho nên hắn không lựa chọn như vậy, hắn lựa chọn xuất kiếm. Ở thời khắc khẩn trương như thế, hắn không quên đem kiếm ý trong Hoàng Chỉ tán phân ra một đạo đưa vào đoản kiếm.
Oanh một tiếng nổ vang, thạch đài trước cửa chính lăng mộ kịch liệt chấn động, nước mưa trên mặt đất tựa như quỷ hồn hoảng sợ, như biến hình nghĩ cách muốn chạy trốn, biến thành một mảng hơi nước, ở trong góc hơi nước, Từ Hữu Dung bị chấn động liên lụy, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, cũng nhịn không được, khó chịu chí cực, nhắm mắt lại bắt đầu điều tức chống cự.
Hơi nước rơi xuống. Trần Trường Sinh còn đứng tại nguyên chỗ, chẳng qua so với vừa rồi thấp hơn một đoạn, nhìn kỹ mới phát hiện, hai chân của hắn đã lún sâu vào trong mặt đá xanh, cho đến tận đầu gối
Đằng Tiểu Minh sử dụng một chiêu từ trong bầu trời rơi xuống như núi sập, quả thật quá kinh khủng. Trần Trường Sinh dựa vào đoản kiếm cùng một luồng đạo kiếm ý phân ra, đón đỡ một chiêu này, cho dù thân thể từng tắm máu hắc long, cũng dường như muốn nổ tung, từ mi tâm đến xương quai xanh đến xương cổ rồi đến mắt cá chân mỗi một chỗ xương cốt cũng đau khó có thể chịu được, tay phải không ngừng run rẩy, tựa như được lão nhân bệnh nặng, nếu như không phải biết rõ không còn kiếm nhất định sẽ chết, tay phải của hắn làm sao còn nắm nổi chuôi kiếm.
Đằng Tiểu Minh đứng trong mưa sa, mặt không chút thay đổi.
Đòn gánh mà hắn nắm trong tay phải thật ra là một cây thiết côn, lớn bằng cánh tay người bình thường, dùng Ma Sơn bí thiết trộn lẫn hai lượng Vẫn Thạch chân kim luyện thành, vô cùng cứng rắn, ở trên chiến trường cánh đồng tuyết, không biết đã đè chết bao nhiêu cường giả trong quân đội Đại Chu, lúc này trên thiết côn xuất hiện hơn mười đạo vết kiếm sâu đậm, nhất là đỉnh côn bị lột bỏ hơn nửa đoạn.
Thiết côn cùng đoản kiếm của Trần Trường Sinh chỉ gặp nhau trong nháy mắt, đã bị cắt nhiều vết kiếm như vậy, không thể không nói, trình độ sắc bén của thanh đoản kiếm này đã đạt đến một mức độ nào đó khó có thể tưởng tượng, hơn nữa đạo kiếm ý kia cường đại bén nhọn làm lòng người lạnh lẽo. Nhưng Đằng Tiểu Minh đối với chuyện này không hề phản ứng, nhìn Trần Trường Sinh trầm mặc không nói, như một ngọn núi chân chính, mặc cho mưa gió dữ dằn đến cỡ nào, cũng không thể rung chuyển thân thể của hắn, làm cho người ta cảm giác túc mục phi thường.
Đây mới thực sự là cường giả. Trần Trường Sinh nhìn Ma tộc nam tử đứng ở trong mưa , tự nhiên sinh ra ý nghĩ này, sau đó sinh ra thêm càng nhiều ý nghĩ. Như Nam Khách lúc trước từng nói, hắn cũng chỉ có thể phát huy ra một phần ngàn uy lực của đạo kiếm ý kia, làm sao có thể chiến thắng đối thủ cường đại như vậy? Mấu chốt nhất chính là, lấy cảnh giới thực lực bây giờ của hắn, muốn ngăn trở thậm chí chiến thắng thiết côn, đạo kiếm ý kia cùng đoản kiếm phối hợp xa xa chưa đủ, hắn cần một thanh kiếm khác có thể phát huy uy lực của đạo kiếm ý kia .
Hắn cần một thanh kiếm nặng hơn.
Thời điểm hắn nghĩ tới những chuyện này, Đằng Tiểu Minh lần nữa giơ thiết côn trong tay lên, cây thiết côn giăng đầy vết kiếm dường như so với trước càng thêm đáng sợ, mưa sa bốn phía thiết côn bỗng nhiên tản đi . Thần đạo