Thiêu đốt đi.
Trần Trường Sinh nói với mình, rất bình tĩnh.
Theo ba chữ kia vang lên trong lòng của hắn, phiến hoang nguyên chất đầy tinh huy tuyết mảnh, nhanh chóng bốc cháy lên, hỏa thế so với trước đó lớn hơn vô số lần, chỉ trong nháy mắt, tuyết mảnh đã tan biến toàn bộ, đồng thời lay động mặt ngoài hồ nước trong suốt ở linh sơn, cũng sinh ra ngọn lửa u lam, nhìn cực kỳ xinh đẹp
Tuyết hòa thành nước, hóa thành mây mù, hoặc là lần nữa ngưng kết thành nước, hoặc là lợi dụng hình thái mây mù lan tràn, đây cũng là chân nguyên, cuồng bạo nhanh chóng ở trong thân thể của hắn lan tràn, mạnh mẽ giải khai kinh mạch bế tắc, lòng sông khô cạn, bất kể phía trước là thạch lâm hay là vực sâu vạn trượng, thủy chung kiên ngoan chảy về phía trước.
Chân nguyên cuồng bạo thiêu đốt máu của hắn, thiêu đốt phủ tạng cùng kinh mạch, mang đến đau đớn khó có thể tưởng tượng, để cho mặt hắn trở nên trắng bệch, lại để cho ánh mắt của hắn trở nên càng ngày càng sáng ngời.
Trần Trường Sinh không cố kỵ đem cảnh giới của mình tăng lên tới đỉnh phong, đứng ở trước cánh cửa sinh tử, hắn đem tánh mạng của mình ra đánh cược, chỉ có như thế mới có thể cung cấp đủ chân nguyên cho đoản kiếm trong tay, đánh thức hồn của nó.
Kim sí đại bằng khổng lồ trong bầu trời trước lăng mộ hờ hững nhìn xuống hắn, có trận gió cùng khí lưu màu trắng ở trên hai cánh lẫn vào trong ánh sáng, nhìn dị thường mỹ lệ, thần hỏa trong mắt nó càng thêm lành lạnh, nhưng lại mơ hồ có chút hàm ý kính nể.
Trần Trường Sinh từng tắm long huyết, thân thể có năng lực phòng ngự gần như hoàn mỹ, nhưng cánh đồng tuyết thiêu đốt, cho đến hồ nước cũng bắt đầu thiêu đốt, số lượng chân nguyên kinh khủng ở trong cơ thể hắn bạo phát, thân thể của hắn cuối cùng không chịu nổi, bắt đầu băng liệt.
Trước tiên băng liệt chính là khóe mắt, sau đó là màng nhĩ, mấy đạo máu tươi từ ngũ quan chảy ra, ngay sau đó da mặt cũng bắt đầu xé rách, từng đạo máu tươi tràn ra, hình ảnh nhìn đáng sợ dị thường. Ở trong vết máu tràn ra, có thể thấy thịt xương, cũng có thể thấy ngọn lửa ẩn ẩn như tinh điểm. Máu chảy tràn trên mặt của hắn, chảy xuôi ở trên tay hắn, làm ướt y phục của hắn, ướt chuôi kiếm, rơi vào trên mặt đất thạch đài, tiếp theo sau đó thiêu đốt.
Một đạo mùi thơm không cách nào dùng từ ngữ để hình dung, theo máu của hắn lan tỏa ra khắp lăng mộ, theo máu tươi thiêu đốt, mùi thơm trở nên nồng nặc vô số lần, truyền càng thêm xa, cho đến ngoài rìa thảo nguyên .
Mẫn cảm nhất đối với mùi thơm này tự nhiên là yêu thú. Đại dương màu đen bốn phía lăng mộ lần nữa điên cuồng, đám yêu thú bị kim sí đại bằng thần uy trấn áp không dám ngẩng đầu, không cách nào nín nhịn được mùi máu đem đến hấp dẫn nguyên thủy nhất trong linh hồn, vội vã ngẩng đầu nhìn phía trên lăng mộ, dồn dập hổn hển, phát ra thanh âm rên rỉ, phun đầy nước bọt, mắt thú tinh hồng, hưng phấn mà tham lam.
Kim sí đại bằng cũng ngửi thấy mùi máu này, âm ảnh che đậy trong bầu trời, ánh mắt của nó tựa như hai luồng thần hỏa phiêu diêu, tại lúc này, hai luồng thần hỏa oanh một tiếng bốc cháy mãnh liệt, thần thánh khí tức hờ hững cuối cùng đã có tâm tình nào đó.
Loại tâm tình này là ca ngợi, mong chờ, khát vọng, cùng với... dục vọng đối với sinh mạng.
Đây là một loại tâm tình mà Trần Trường Sinh sợ nhất, là chuyện hắn từng sợ nhất, nhưng hiện tại hắn không sợ nữa, bởi vì sinh tử chỉ cách một đường, chân của hắn đã dẫm trên ngưỡng cửa, nếu như phải thiêu đốt mình mới có thể đánh đổi được chuyện thanh kiếm này thức tỉnh, cần gì để ý tới những ánh mắt kia?
Kim sí đại bằng âm ảnh rơi vào trên lăng mộ, nó mở rộng hai cánh, đã bao trùm thảo nguyên phương viên không biết mấy ngàn dặm này , vô luận thiên không hay là đại địa cũng trở nên âm ám, tất cả ánh sáng trong lăng mộ cũng bị che kín, đen nhánh như màn đêm mà phiến thảo nguyên này chưa từng chân chính gặp qua, vạn kiếm khẽ run, sắp không chịu nổi, có chút kiếm như lá rụng mà rơi.
Một đạo uy áp tuyệt đối cao nhất, cùng cái tham lam dục vọng nguyên thủy nhất hòa trộn với nhau, phảng phất biến thành thực chất, rơi vào trên người Trần Trường Sinh trước cửa chính lăng mộ.
Trong nháy mắt, chút ít máu tươi đang chảy trên người hắn liền ngừng lại, ngọn lửa thiêu đốt bị dập tắt, tóc đen buộc chặt phía sau xõa ra, sau đó từ ngọn tóc bắt đầu úa vàng, dần dần thành tro, tuôn rơi rơi xuống.
Tỉnh lại.
Hắn nhìn đoản kiếm trong tay trong lòng thầm nghĩ.
Tỉnh lại.
Hắn yên lặng nói với nội tâm của mình.
Nội tâm là gì? Là u phủ. U phủ ở nơi đâu? Ở trên linh đài sơn. Trần Trường Sinh cửa u phủ đã sớm mở ra, trên linh đài sơn không có một mảnh lá rụng, bị phiến hồ nước tựa như thật tựa như huyễn bao quanh, núi ở trong hồ.
Hồ nước treo trong bầu trời cực kỳ trong suốt, trong suốt chí cực, mặt ngoài thiêu đốt lên ngọn lửa màu lam, ở chỗ sâu nhất của hồ nước, hắc long ly hồn đang lẳng lặng trôi nổi . Theo Trần Trường Sinh kêu gọi, một đạo rung động nhẹ nhàng từ trong u phủ truyền tới trên sơn đạo của linh đài sơn, sau đó lại truyền tới trong hồ, hồ nước bắt đầu nhẹ nhàng nhộn nhạo, nhẹ nhàng cọ rửa thân thể hắc long, giống như là vuốt ve ôn nhu, giống phụ thân năm đó lúc chưa rời nhà