Máu tươi chảy ngược theo thân kiếm, bị chuôi kiếm ngăn trở, không chảy tới trên tay của Trần Trường Sinh, nhưng không biết tại sao, hắn tựa như vẫn cảm giác được sự nóng hổi của máu, thậm chí cảm thấy tay mình có chút ẩm ướt dinh dính, rất không thoải mái, sau đó hắn nhớ tới, đây hình như là lần đầu tiên mình giết người. Từ Tây Trữ trấn đi đến kinh đô, tham gia Thanh Đằng yến, đại triêu thí, đối chiến, sau đó vào Chu viên, hắn đã tham gia rất nhiều cuộc chiến, nhưng trừ đôi vợ chồng Ma Tướng chết ở trước Chu lăng, không một ai chết dưới kiếm của hắn, như thế nói đến, tên lão bản này là người đầu tiên mà hắn giết chết.
Lão bản ở trước người của hắn chậm rãi ngã xuống, hai mắt trợn tròn tràn đầy cảm xúc không cam lòng cùng tuyệt vọng, trên mặt đã sớm không còn bộ dáng khắc bạc, chỉ có một mảnh tro tàn.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, đem đoản kiếm từ trong bụng hắn rút ra, sau đó lại trầm mặc một lát, nhìn về Tô Ly, dùng ánh mắt tỏ vẻ nghi vấn của mình —— nhìn thế nào tên lão bản này cũng không giống một tên sát thủ, ngược lại, tên tiểu nhị kia cũng có rất nhiều địa phương khả nghi, tại sao tiền bối ngài muốn mượn kiếm của ta để giết chết hắn?
Hắn không có như những thiếu niên nhiệt tình nhiệt huyết, hiểu lầm Tô Ly đang lạm sát kẻ vô tội, tận lực duy trì tĩnh táo, không vội đưa ra phán đoán, mà đây chính là phán đoán tốt nhất, cho nên Tô Ly rất hài lòng, nói: "Nếu như ngươi muốn hỏi lý do tại sao ta giết hắn, ta rất khó dùng lời nói đơn giản để giải thích."
Trần Trường Sinh nói: "Trên người của hắn không có sát khí, cũng không có chân nguyên ba động của người tu hành."
Tô Ly đem chén cháo trong tay đặt lên trên bàn, cầm chiếc đũa chỉ vào thi thể lão bản trong vũng máu, nói: "Ở loại địa phương như quân trại mở phòng trọ, lão bản làm sao có thể không có chút sát khí được?"
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, hiểu được ý tứ của hắn, đây đúng là một điểm nghi vấn.
Tô Ly nói: "Hơn nữa hắn rất giống một lão bản phòng trọ, khắc bạc, dễ giận... Nhưng trên thực tế, cảm giác giống này chẳng qua là phù hợp với suy nghĩ ấn tượng của lão bản phòng trọ ở trong lòng dân chúng, chân chính lão bản, dưới tình huống ở địa phương cứt chim cũng không có như này mở một gian phòng trọ, có thể lạnh lùng, nhưng tất sẽ yên tĩnh, nơi nào có nhiều tâm tình như vậy đi dạy dỗ tiểu nhị nhà mình?"
Trần Trường Sinh cảm thấy lời nói của hắn là đang dạy chính mình, cho nên nghe rất chân thành.
Tô Ly cầm chiếc đũa chỉ vào thi thể lão bản, tiếp tục nói: "Dĩ nhiên, những điều này cũng chỉ là nghi điểm, cũng không phải chứng cớ, chứng cớ là ở, trên người của hắn không có chân nguyên ba động, nhưng lại có khí tức."
Trần Trường Sinh cúi đầu, ở trên người lão bản tìm kiếm chốc lát, tìm được một cái pháp khí làm thành bộ dáng ngọc bội, pháp khí này có thể dùng để thu liễm chân nguyên ba động.
"Chuyện này không có biện pháp dạy ngươi, chờ ngươi tu hành đến cảnh giới của ta, tự nhiên có thể cảm giác đến loại khí tức này." Tô Ly nói xong câu đó, bưng chén cháo lên, tiếp tục bữa ăn sáng còn chưa kết thúc, nhìn bộ dáng dương dương, tựa hồ rất hài lòng đối với dưa muối do phòng trọ cung cấp.
"Ta vốn cho rằng tiểu nhị mới là thích khách, bởi vì tối hôm qua hắn đối với chúng ta quá mức nhiệt tình, hơn nữa tay của hắn..." Trần Trường Sinh nhìn về tên tiểu nhị đứng ở trước bàn, tầm mắt rơi vào hổ khẩu nơi tay phải của hắn, nơi đó có một vòng vết chai rất rõ ràng, có thể là dấu hiệu cầm kiếm lâu dài. Tên tiểu nhị kia sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy, rõ ràng sợ hãi đến choáng váng.
Tô Ly một mặt ăn cháo, một mặt tùy ý nói: "Hổ khẩu có vết chai, trừ cầm kiếm, cũng có thể là cầm đao, thái đao (dao bếp) cũng là đao."
Thái đao và kiếm mặc dù là hai vật hoàn toàn không giống nhau, nhưng chuôi thái đao cùng chuôi kiếm, thật không có gì khác biệt, Trần Trường Sinh cúi đầu nhìn kia thanh đoản kiếm nhuộm máu trong tay, hô hấp trở nên có chút dồn dập, bởi vì hắn bỗng nhiên sợ hãi. Mới vừa rồi nếu không phải là Tô Ly cầm chiếc đũa đâm hắn một cái, có thể hắn thật sự đem kiếm trong tay đâm vào trong thân thể tiểu nhị, đồng nghĩa hắn giết chết một người vô tội.
Nếu như giết lầm người, vậy làm sao bây giờ? Tánh mạng con người chỉ có một lần, giết nhầm chính là sai lầm rồi, cũng không cách nào sửa chữa đền bù, đây là chuyện hắn rất khó tiếp nhận.
"Giết người rồi giết người rồi "
Lúc này, tên tiểu nhị kia mới tỉnh hồn lại, nhìn cũng thi thể lão bản trong vũng máu, phát ra một tiếng thét chói tai cực kỳ hoảng sợ, hướng ngoài phòng trọ phóng đi, nhưng bởi vì sợ hãi bối rối, bị thi thể lão bản vướng chân, nặng nề ngã lăn ra đất. Hắn không quan tâm đau đớn, luống cuống tay chân cố gắng bò dậy, rồi lại bị máu trên mặt đất dính trơn làm cho ngã trái ngã phải, nhìn cực kỳ chật vật đáng thương.
Trần Trường Sinh có chút xin lỗi, tiến lên chuẩn bị đem hắn đỡ dậy. Ngay lúc này, Tô Ly rốt cục dùng xong bữa ăn sáng, hài lòng lau miệng, đem chén cháo không đặt lại trên bàn, sau đó đem chiếc đũa trong tay ném ra ngoài, lộ vẻ rất tiêu sái, rất oai phong, chỉ là chiếc đũa của hắn nhìn như rất tùy ý ném ra, nhưng đúng lúc nện trúng nện trúng một chỗ nào đó trên sườn Trần Trường Sinh.
Một đạo lực lượng rất yếu ớt cũng rất xảo diệu, tiến vào thân thể Trần Trường Sinh, khống chế động tác của hắn, để cho hắn khẽ nghiêng người, đồng thời tay phải nhanh như tia chớp vươn về phía trước
Thanh đoản kiếm nhuộm máu kia, còn giữ tại tay phải của hắn.
Khì khì một tiếng, đoản kiếm sắc bén dễ dàng phá vỡ một đạo nhuyễn giáp nhìn như chắc chắn, đâm thật sâu vào ngực tên tiểu nhị này, trực tiếp xuyên qua trái tim của hắn.
Tiểu nhị khuôn mặt khiếp sợ, cổ họng ôi ôi rung động, khóe môi tràn ra máu tươi, chậm rãi té trên mặt đất phía trước, sau đó chết đi.
Lần này Trần Trường Sinh thật sự ngây ngẩn cả người, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.
Lúc này, đoản kiếm còn cắm thật sâu trên ngực tiểu nhị, bị hắn nắm trong tay, hắn phảng phất có thể cảm nhận chân thiết cả quá trình kiếm phong xuyên qua trái tim sau đó trái tim đập chậm dần cho đến khi hoàn toàn an tĩnh.
Hắn có chút bất an nhìn Tô Ly, nếu như Tô Ly lúc này không cách nào đưa ra căn cứ xác minh đầy đủ, ít nhất so với lão bản phải minh xác hơn, như vậy hắn rất khó tiếp nhận hết thảy mọi chuyện vừa diễn ra, được rồi, nếu cần phải có căn cứ xác minh, như vậy để chính mình tìm kiếm. Hắn dùng bàn tay khẽ run đem thi thể lật ra tới, khi thấy thanh tiểu nỏ rõ ràng tôi kịch độc trong tay tiểu nhị, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
"Tiền bối ngài... Đây cũng là làm sao thấy được?"
Hắn nhìn Tô Ly không còn bất an nữa, mà là tràn đầy bội phục.
Tô Ly nói: "Ngươi không nghe được lão bản một mực mắng tiểu nhị cái gì sao?"
Trần Trường Sinh ngay lúc đó lực chú ý đều đặt ở chi tiết động tác lão bản cùng tiểu nhị, không có chú ý tới nội dung này.
"Lão bản mắng vô cùng đặc sắc, rất có nội dung, ta chỉ chính là nội dung cụ thể, tỷ như tiểu nhị hết ăn lại nằm... chuyện này chứng minh cái gì, chứng minh bọn họ thực sự biết nhau." Tô Ly đứng dậy, nhìn hai cỗ thi thể trước bàn nói: "Hoặc là có thể là đồng bạn từ nhỏ cùng nhau lớn