Thích khách ở phía sau Trần Trường Sinh, hắn dùng phương pháp đơn giản nhất, thậm chí lộ vẻ có chút ngốc nghếch, để cho tất cả cảnh giác cùng phòng ngự của Trần Trường Sinh rơi vào khoảng trống, hiện tại hắn đã lướt tới trước người Tô Ly, chỉ có một trượng cự ly.
Đối với một thích khách Tụ Tinh thượng cảnh mà nói, chút cự ly này tương đương cũng không tồn tại, trừ cường giả thần thánh lĩnh vực, chỉ có vài người như Kim Ngọc Luật cùng Nam Khách có thể bằng vào ưu thế tốc độ thiên phú dị bẩm nhanh hơn so với hắn.
Ánh mắt của thích khách cùng Tô Ly trong mưa sa gặp nhau.
Hiện tại đã là cục diện phải chết không thể nào thay đổi, cho nên ánh mắt của bọn hắn rất bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh lại cất giấu một chút cảm xúc vô cùng phức tạp, thích khách nhìn Tô Ly, sâu trong ánh mắt vô tình mơ hồ có thể thấy một tia đau đớn khó có thể bôi diệt cùng hận ý đã tích lũy vô số năm tháng. Mà Tô Ly nhìn tên thích khách phá màn mưa đi tới, tâm tình trên mặt rất tản mạn, lộ vẻ vô cùng không thèm để ý đối với người này cũng như đối với tánh mạng của mình, nhưng vì sao lại lộ ra vẻ ngưng trọng như vậy?
Hoàng Chỉ tán ở trong tay trái của Tô Ly, bị nước mưa giội, tay phải của hắn cách chuôi tán còn có đoạn cự ly, nhưng hắn còn có sức để ra tay sao? Sau một khắc hắn có như ở trên cánh đồng tuyết, hoặc là ở trước khách sạn như vậy đưa tay nắm chặt chuôi tán hay không?
Mấy chục ngày đêm trầm mặc đi theo, vô luận lúc Trần Trường Sinh cùng Tô Ly đối mặt Tiết Hà cùng Lương Hồng Trang thảm thiết như thế nào, tên thích khách kia thủy chung cũng không xuất thủ, thậm chí ngay cả lúc trước trong khách sạn, Lương Vương Tôn cùng Tiếu Trương trình diện , hắn vẫn không có nhân cơ hội xuất thủ, không thể không nói tên thích khách xếp hạng thứ ba trong thiên hạ quả nhiên có được cẩn thận cùng nhạy cảm khó có thể tưởng tượng, khi đó hắn cho là cục diện còn có biến hóa, cho nên hắn thủy chung không động, cho đến lúc này, Vương Phá ra tay, Chu Lạc xuất kiếm, Trần Trường Sinh thiếu niên nhiệt huyết hướng đầu kia con đường đi tới, tất cả biến hóa đi tới cuối, hắn mới lựa chọn xuất kiếm.
Thời điểm tất cả biến hóa cũng đã kết thúc, sự xuất hiện của hắn chính là biến hóa duy nhất.
Sơn cùng thủy tận, thủy lạc thạch xuất, thái dương hạ sơn, đi tới cuối cùng, tự nhiên không cách nào quay đầu lại. Tựa như Trần Trường Sinh rời đi Tô Ly, dù chỉ có hơn mười bước, nhưng cũng đã không còn kịp quay đầu lại, chớ đừng nói chi là xoay người đi cứu.
Trần Trường Sinh thân thể rất hàn lãnh.
Hắn không phải Kim Ngọc Luật, cũng không phải Nam Khách, mặc dù hắn có Da Thức bộ, nhưng cũng không có biện pháp trong thời gian ngắn như vậy, vượt trước thích khác trở lại bên người Tô Ly.
Thế gian thứ nhanh nhất không phải là hồng ưng cũng không phải là hồng nhạn, không phải Kim Ngọc Luật không phải Nam Khách, không phải là tên thích khách kia, mà là tư tưởng.
Khi hắn mang theo tuyệt vọng nghĩ tới những chuyện này, thân thể của hắn đã động.
Hắn thậm chí cũng không ý thức được chính mình động.
Hắn động chính là Da Thức bộ, không xoay người, không tính toán tinh vị, hoàn toàn bằng vào sự thấu hiểu đối với mấy ngàn phương vị của Da Thức bộ, nhớ lại vị trí của Tô Ly, sau đó biến mất ở mưa không.
Hắn biết mình rất khó thành công trở về trước tên thích khách kia, nhưng hắn muốn thử xem.
Hoặc bởi vì thế giới cũng cảm thấy Tô Ly không nên chết đi lúc này, hoặc là thế giới cũng bị sự mãnh liệt hối hận cùng đền bù của hắn làm cảm động, hoặc là bởi vì cảnh giới của hắn tăng lên để cho Da Thức bộ trở nên càng thêm nhanh chóng, cũng hoặc có thể là thân pháp cùng kiếm của tên thích khách kia cũng không mau như tưởng tượng của mọi người, hoặc là hắn ở trên Da Thức bộ phụ thêm một đạo kiếm ý...
Trên đường mưa vang lên một tiếng vang nhỏ, vèo.
Đó là thanh âm kiếm cùng máu tiếp xúc, đó là thanh âm túi nước tan vỡ.
Trần Trường Sinh xuất hiện tại mưa không trước người Tô Ly.
Hắn lại thật dùng Da Thức bộ vượt qua tên thích khách kia
Hắn cúi đầu nhìn bụng của mình.
Kiếm của thích khách đâm vào bụng của hắn, máu tươi chậm rãi tràn ra .
Tên thích khách kia nhìn Trần Trường Sinh, trong đôi mắt vốn đạm mạc xuất hiện một chút thần thái ngơ ngẩn.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ làm sao kiếm của mình lại đâm vào trong thân thể Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh cũng có rất nhiều chuyện tình nghĩ mãi mà không rõ, tỷ như thích khách Tụ Tinh thượng cảnh thì ra thật sự lợi hại như thế, lại có thể dễ dàng đâm vào thân thể của mình, mặc dù đâm không tính quá sâu, nhưng thật rất đau. Hắn nhìn bụng chậm rãi chảy máu, có chút ngơ ngẩn, lại có chút ít vui mừng mà nghĩ , tại sao máu chảy ra lúc này, không có mùi vị gì chứ?
Thích khách nghĩ mãi mà không rõ tại sao Trần Trường Sinh có thể trở lại nhanh như vậy.
—— có kiếm ý còn sót lại, dưới trận mưa lượn lờ không đi.
Thích khách cảm nhận được, sau đó biết được, đó là một thức cuối cùng của Ly sơn pháp kiếm.
Ly sơn pháp kiếm một thức cuối cùng, ngọc đá cùng vỡ, quên cả sống chết, là một kiếm không muốn sống.
Ngay cả mạng cũng không muốn nữa, tự nhiên rất tuyệt, bởi vì rất tuyệt, cho nên rất nhanh.
Từ đại triêu thí đối chiến đến cánh đồng tuyết, rồi đến khi tu tập Nhiên Kiếm, Trần Trường Sinh đã rất thuộc một kiếm này.
Trên đời cũng khó tìm ra người nào quen thuộc một kiếm này hơn hắn.
Ở thời khắc tuyệt vọng, hắn không còn kịp xuất kiếm, chỉ kịp thi triển một kiếm này.
Một kiếm này không cần kiếm, chỉ cần một phần tráng liệt.
May mắn cũng có thể nói không may, hắn đánh cuộc đã thắng.
Hắn dùng Ly sơn pháp kiếm một thức cuối cùng trở lại trước người Tô Ly.
Hắn dùng thân thể của mình, chặn lại một kiếm vô cùng âm hiểm cường đại của tên thích khách này.
Máu tươi chậm rãi chảy ra, sau đó bị nước mưa cuốn đi.
Đường mưa an tĩnh.
Nhìn hình ảnh này, đám người khiếp sợ im lặng.
Không có ai nghĩ đến, Trần Trường Sinh lại thật sự liều mạng cũng muốn bảo vệ Tô Ly. Càng không có người nghĩ đến, hắn vì thế mà bị thương nặng.
Lúc này trong Tầm Dương thành, mọi người đều là tới giết Tô Ly , nhưng không có ai muốn giết Trần Trường Sinh. Hắn là viện trưởng Quốc Giáo học viện, hắn là vãn bối của Giáo Hoàng đại nhân, chuyện này... chỉ là một sự bất ngờ.
Là bất ngờ sao? Quả thật rất bất ngờ. Vô luận Chu Lạc bên kia đường mưa, hay là Tô Ly ngay cạnh, thậm chí ngay cả thích khách trước mặt hắn, cũng thật bất ngờ, như vậy, kế tiếp làm sao bây giờ?
Ngay sau đó, vừa một tiếng vang nhỏ vang lên trên đường mưa.
Máu tươi tiêu xạ, kiếm rời khỏi thân thể Trần Trường Sinh .
Tên thích khách kia lần nữa xuất kiếm về phía Tô Ly, rất bình tĩnh, thậm chí lộ ra vẻ có chút đần độn.
Trần Trường Sinh đạp tinh vị, phá màn mưa, lấy kiếm thi triển thân pháp.
Hắn lần nữa xuất hiện trước kiếm của thích khách.
Khì khì một tiếng, kiếm phong lần nữa đâm vào bụng hắn, mang ra máu tươi.
Hắn sắc mặt tái nhợt, nhưng có hai bôi đỏ ửng.
Đó là nhan sắc do thống khổ cùng mất máu mang đến, cũng là chấp nhất cùng ý chí hỗn thành tráng