Chỉ nhìn người này trong đám người một cái, mắt Trần Trường Sinh có chút đau nhói, khi gió phất qua, rèm cửa sổ rơi xuống ngăn cách tầm mắt, mới bớt đi đau đớn.
Kiếm ý thật cường đại —— Trần Trường Sinh mấy tháng qua từng gặp không ít cao thủ, ở Chu viên cùng vạn kiếm đồng tâm, cùng Tô Ly đồng hành, trình độ nhạy cảm đối với kiếm ý, đã sớm vượt qua người bình thường. Hắn có thể cảm thụ nhận được, kiếm ý của người này mặc dù không bằng đại nhân vật thần thánh lĩnh vực như Chu Lạc, nhưng cũng phi thường đáng sợ, đáng sợ hơn chính là, kiếm ý của đối phương ẩn chứa một đạo sát ý, mà đạo sát ý kia hoàn toàn không che giấu, chính là đối với hắn.
"Người này là ai?" Hắn hỏi.
Đường Tam Thập Lục chú ý tới sự khác thường của hắn thời khắc trước đó, nhấc lên một góc rèm cửa sổ trông qua, rất tự nhiên phát hiện thân ảnh nam tử kia, vẻ mặt nhất thời trở nên ngưng trọng, nói: "Hắn chính là Quan Bạch."
Trần Trường Sinh từng nghe cái tên này, trầm mặc một lát sau hỏi: "Chính là Thiên Đạo viện Quan Bạch hay sao?"
"Không sai." Đường Tam Thập Lục buông xuống rèm cửa sổ, quay đầu lại nhìn hắn nói: "Sau khi học tập ở Thiên Đạo viện chấm dứt, hắn một mực du lịch bên ngoài, không ngờ lại đột nhiên trở về kinh đô, ngươi hẳn là rất rõ ràng, hắn vì sao mà trở lại."
Trần Trường Sinh nói: "Hắn quan hệ rất tốt với Trang Hoán Vũ?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Trang Hoán Vũ không muốn tiếp nhận cha mình chiếu cố, vào kinh, Trang viện trưởng để Quan Bạch chăm sóc cho hắn một năm, hai người có thể nói tình như huynh đệ."
Trần Trường Sinh trầm mặc im lặng, hiện tại tất cả mọi người cho là Trang Hoán Vũ bị hắn bức tử , nếu như Quan Bạch thật sự coi Trang Hoán Vũ là huynh đệ, như vậy đương nhiên sẽ đến báo thù.
"Hắn chắc sẽ không dùng danh nghĩa Thanh Đằng chư viện luyện tập võ nghệ tới khiêu chiến ngươi." Đường Tam Thập Lục nhìn vào mắt của hắn, nói: "Dù sao cũng là cao thủ trên Tiêu Dao bảng, sẽ không vô sỉ giống như Chu Tự Hoành."
Trần Trường Sinh hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy hắn sẽ dùng phương pháp gì?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Nếu như ta đoán không sai, hắn sẽ cho ngươi một năm."
Trần Trường Sinh không rõ ý tứ của những lời này.
Đường Tam Thập Lục nói: "Sang năm sẽ có Chử Thạch đại hội, hắn đến lúc đó sẽ giết chết ngươi, Giáo Hoàng đại nhân cũng không có cách nào, cho dù sau đó cần giải thích, nhiều nhất là hắn đem mạng mình trả lại cho Ly cung."
Trần Trường Sinh không biết nên nói gì, lúc trước hắn cảm nhận được đạo kiếm ý kia, đã nói cho hắn, suy đoán của Đường Tam Thập Lục rất có khả năng là thật.
Đường Tam Thập Lục rất đồng tình với hắn, cho dù là ai bị một cường giả Tiêu Dao bảng thề không tiếc mạng mình cũng phải trảm dưới kiếm, cũng sẽ cảm thấy rất cực khổ, hơn nữa thời gian này có thể sẽ kéo dài tới một năm.
Hắn không cách nào tưởng tượng nếu như chuyện này rơi vào trên người mình, một năm này nên sống thế nào.
Nhưng hắn không ngờ tới, Trần Trường Sinh đã rất có kinh nghiệm đối với việc thừa nhận loại áp lực này, đối mặt loại âm ảnh này, cho nên chỉ trong chốc lát, thần sắc khôi phục như thường.
Đường Tam Thập Lục nhìn ánh mắt hắn biến hóa, có chút bất ngờ, lại lo lắng hắn ra vẻ trấn định, vì vậy lại chuyển đề tài.
"Không nói những thứ này." Hắn nhìn Trần Trường Sinh rất chân thành hỏi: "Mới vừa rồi ngươi nói với Chu Tự Hoành, có ít nhất năm người ở thời điểm Thông U cảnh có thể chiến thắng hắn, là năm người nào?"
Có rất nhiều người lúc mới nghe được đối thoại của họ, rất hứng thú với điều này.
"Ta biết, khẳng định không có ta." Đón tầm mắt của Trần Trường Sinh, Đường Tam Thập Lục tỏ vẻ không để tâm nói: "Cho nên ngươi không cần để ý tâm tình của ta."
Trần Trường Sinh không suy tư thời gian quá dài, nói thẳng: "Thu Sơn Quân, Từ Hữu Dung, Sơ Kiến cô nương, Cẩu Hàn Thực, Nam Khách."
Rất rõ ràng, đây là vấn đề hắn bình thời đã suy nghĩ rất nhiều lần.
Trong suy nghĩ của hắn, trừ mình ra, năm người này đều có năng lực ở thời điểm Thông U cảnh, chiến thắng Tụ Tinh cảnh Chu Tự Hoành.
"Thu Sơn Quân, Từ Hữu Dung, Cẩu Hàn Thực ắt là có năng lực như thế, vị công chúa Ma tộc này trước kia chỉ nghe qua chút ít tin đồn, vài ngày trước nghe ngươi nói nàng ở Chu viên đem ngươi đánh sưng mặt sưng mũi, sống không bằng chết, như vậy thoạt nhìn, nàng muốn xử