Vị cô nương kia chính là đại nha hoàn Sương nhi của Từ phủ.
Thời gian đã trôi qua hơn một năm rưỡi, nàng đã chững chạc thành thục không ít, mặt mày cũng trở nên tĩnh lặng hơn.
Sương nhi nhìn người thiếu niên sau đèn lồng... Không, hiện tại phải nói là thanh niên, chẳng biết tại sao trở nên càng ngày càng khẩn trương, hai tay nắm chặt trở nên có chút nóng ướt.
Nàng muốn nói điều gì đó, nàng cảm giác mình ứng nên nói gì đó, ở trước lúc tiểu thư trở lại kinh đô. Bởi vì nàng hiện tại phát hiện, tựa như lão gia thái thái nói như vậy, hôn sự này đối với tiểu thư mà nói, thật sự là lựa chọn tốt nhất. Nhưng ban đầu xảy ra những chuyện phức tạp như vậy, nếu như đổi lại nàng, khẳng định cũng sẽ ghi hận đến hiện tại.
Ở thời điểm nàng cắn răng, chuẩn bị mở miệng, Trần Trường Sinh đi tới trước người của nàng, gật đầu, tiếp theo sau đó đi tới bên kia cửa đá.
Không có oán khí, không có hận ý, không có cao ngạo, cũng không có nghiến răng nghiến lợi.
Rất bình tĩnh, tựa như chẳng qua là người qua đường, cùng người khác từng gặp gỡ gật đầu bắt chuyện.
Sương nhi giật mình.
Chính trong khoảng thời gian này, Trần Trường Sinh đã đi qua cửa đá.
Sương nhi xoay người, giơ tay lên, muốn gọi hắn, cuối cùng lại không làm được.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, tâm tình của nàng có chút ngơ ngẩn.
Nàng có cảm giác thời gian cũng chưa lâu, nhưng thiếu niên kia cùng thế giới này giống như cũng đã thay đổi rất nhiều?
Rời khỏi Đông Ngự thần tướng phủ , theo quan đạo đi về phía trước, đi tới trên một cây cầu đá.
Vẫn là cây cầu đá này, đêm hè khốc nhiệt, bờ sông dưới cầu có rất nhiều dân chúng hóng mát, trong nước sông không có lá rụng, hắn đứng đầu cầu thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về chút ít mái cong của Đông Ngự thần tướng phủ , trầm mặc không nói, không biết lại cùng Sương nhi sinh ra cảm khái tương tự—— cách thời điểm mới vào kinh đô tới nơi đây từ hôn, mới một năm rưỡi thời gian, vì sao tựa như đã cách một thế hệ?
Ban đầu rời khỏi Tây Trữ tới kinh đô, mục đích chủ yếu của hắn là tham gia đại triêu thí, đạt được thủ bảng thủ danh, tiến vào Lăng Yên các, tìm kiếm bí mật nghịch thiên cải mệnh, từ hôn chẳng qua là chuyện nhân tiện mà thôi, dĩ nhiên cũng là chuyện phải làm. Hôm nay mặc dù hắn còn không tìm được phương pháp nghịch thiên cải mệnh, nhưng không nghi ngờ chút nào, vận mạng của hắn cũng đã xảy ra biến hóa kịch liệt, nhưng hôn ước vẫn chưa thể nào xóa bỏ?
Hắn lắc đầu, đi tới bên kia cầu đá, quyết định mau giải quyết việc này.
Chỉ có chính người buộc chuông mới có thể tháo chuông, giải trừ hôn ước cũng giống như thế, Thái Tể lão thái nhân đã sớm đi về cõi tiên, lão sư mang theo sư huynh nhàn du vân hạc không có tung tích, như vậy chỉ có thể tìm phương thứ ba chứng nhận hôn ước.
Hắn đi Ly cung.
Không cần thông báo, giáo sĩ canh giữ trước cung đã cung kính đem hắn mời đi vào, đặc biệt phụng bồi hắn đi qua thần đạo dài dòng, đi tới trước tòa cung điện chỗ sâu nhất.
Ban đêm Ly cung vô cùng u tĩnh, cung điện Giáo Hoàng ở lại càng như vậy, tinh không bị bốn phương mái hiên ngăn cách, nhìn thời gian lâu dài, rất giống một giếng nước sâu thẳm.
Không biết lúc nào, hắn đã đem chuỗi thạch châu trên cổ tay lấy xuống.
Cung điện u tĩnh vang lên tiếng nước chảy ào ào, hắn xoay người đi vào, hướng về phía Giáo Hoàng như vị lão nhân bình thường dường bên bồn thanh diệp thi lễ một cái.
"Sư thúc, rốt cuộc là vì cái gì?"
Dĩ vãng Trần Trường Sinh rất ít dùng hai chữ sư thúc để gọi Giáo Hoàng, không phải bởi vì nguyên nhân nào khó nói, thuần túy là vì chưa quen. Nhưng Quốc Giáo học viện đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tại Đông Ngự thần tướng phủ nghe được chút lời nói trần truồng không che giấu của Từ Thế Tích, hắn biết vô luận mình gọi thế nào, tại trong mắt thế nhân, quan hệ giữa mình và Giáo Hoàng đã không cách nào phân cắt, như vậy không bằng làm quen trước cho thỏa đáng. Hắn là người rất quý trọng thời gian, nếu quyết định rồi thì sẽ làm như vậy.
Tựa như vấn đề này ở trong lòng của hắn đã nấn ná rất lâu, lúc này nếu có thể gặp được Giáo Hoàng, hắn dĩ nhiên cũng rất trực tiếp hỏi ra.
Xưng hô sư thúc cùng bản thân vấn đề này, để cho Giáo Hoàng hơi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười.
Trần Trường Sinh hỏi chính là đấu tranh giữa hai phái mới cũ của Quốc Giáo cùng với thái độ trầm mặc của Ly cung trong khoảng thời gian này.
"Các ngươi là người trẻ tuổi, chuyện của người trẻ tuổi cho dù không phải chuyện nhỏ, nhưng nếu có chỗ nào sai, hoặc là nói có chỗ nào không đủ tốt, sau đó luôn luôn có được cách sửa sai hoặc đền bù."
Giáo Hoàng đem bầu gỗ đặt về trong ao, nhận lấy khăn mềm Trần Trường Sinh đưa tới, nhẹ nhàng mà lau tay, nói: "Nhưng lão nhân như chúng ta thì không được. Người trẻ tuổi có thể vọng động, có thể nhiệt huyết, chúng ta phải tĩnh táo thậm chí lạnh lùng, ở mọi người xem ra, chúng ta đều rất đa mưu túc trí, dễ nghe một chút gọi là mưu tính sâu xa, như vậy tất nhiên chúng ta không thể làm việc vọng động, sau lưng mọi chuyện chúng ta làm tất nhiên cất giấu âm mưu, cho nên chỉ cần chúng ta động, chuyện sẽ dễ dàng trở nên to lớn, hơn nữa không còn đường sống."
Hai đoạn văn này có vẻ rời rạc, nhưng Trần Trường Sinh đã hiểu.
Trường phong ba này vốn là mở màn cho cuộc công kích của Thiên Hải gia cùng Quốc Giáo tân phái đối với Giáo Hoàng, nhưng đã bị Quốc Giáo học viện chắn trước viện môn, Ly cung dĩ nhiên sẽ giữ yên lặng.
Giáo Hoàng trở về trước ghế dựa, ý bảo hắn ngồi xuống, nói: "Hơn nữa đây là một cơ hội."
Những lời này càng đơn giản, càng hàm hồ, nhưng Trần Trường Sinh vẫn hiểu.
Thiên Hải gia cùng Quốc Giáo tân phái công kích, nếu như có thể được khống chế ở trình độ nhất định, đối với Quốc Giáo học viện cùng hắn mà nói, là một cơ hội vô cùng trân quý .
Tựa như thần thức của hắn ở trong hải dương kiếm ý được rèn luyện càng thêm bền bỉ, kiếm của hắn cũng ở trong đối chiến càng thêm sắc bén ổn định.
"Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho ngươi mau chóng trưởng thành ." Giáo Hoàng nhìn hắn từ ái nói.
Trần Trường Sinh chỉ hiểu được một phần kết luận này, thời điểm hắn và Đường Tam Thập Lục thảo luận, chính là không cách nào xác định điểm này, vì sao Giáo Hoàng Bệ Hạ lại chọn phương thức này để cho hắn trưởng thành , lộ vẻ vô cùng gấp gáp, dùng lời của Đường Tam