Một đạo kiếm quang sáng lên, so với bên kia cầu khói tuyết tỏa ra vô hạn quang minh thật sự là quá mờ mờ, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới. Kiếm ở trong mưa bụi vẽ thành quỹ tích, rơi đến địa phương cũng thật tầm thường chẳng có gì lạ, cho dù ai đến xem, cũng là một kiếm chiêu rất bình thường. Song ở thời khắc mũi kiếm khẽ nhếch lên, mưa bụi cùng khói tuyết từ trên trời rơi xuống nhất thời dừng lại, ngay cả Trai kiếm mang đến vô hạn quang minh cũng bắt đầu tan biến, hướng Vô Cấu kiếm mà biến mất!
Đại Quang Minh Kiếm chưa đến, đến chính là kiếm ý đi theo sương khói, hình dạng vô hình, ý nghĩa vô tượng, nhưng Trần Trường Sinh đã khám phá ra được ý đồ ẩn giấu đằng sau Trai kiếm, bởi vì hắn dùng Tuệ Kiếm, hắn dùng bảy ngày thời gian rửa sạch tuệ nhãn của mình, hắn muốn nhìn thấy được chân thật.
Có thể đoán được kiếm ý ẩn trong sương khói, có thể thấy được chân thực, không có nghĩa là có thể dễ dàng phá bỏ, hắn làm sao làm được? Vô Cấu kiếm nhìn như tùy ý chếch lên, kiếm chiêu rõ ràng bình thường chí cực, nhưng đặc biệt thích hợp với tình thế trước mắt, tựa như một bức vẽ chim chóc hoa tươi tỉ mỉ, hắn tùy ý hạ xuống một bút nhìn như vô tâm, vết mực vặn vẹo vô lực, nhưng nếu như đứng xa nhìn lại, ngươi mới thấy được đây là một cành mai.
Tùy ý điểm mực, cũng có thể là vẽ rồng điểm mắt, một bút bình thường, có đôi khi cũng có thể làm cho cả bức họa trở nên sinh động.
Vấn đề là muốn ở thời cơ thích hợp, cục diện thích hợp điểm xuống một vết mực, hạ xuống một bút này, cần vô số lần luyện tập cùng cảm ngộ lúc bình thời, như vậy mới có thể biết một bút này nên đặt xuống nơi đâu, hơn nữa nên dùng bút pháp thế nào.
Đây là bút pháp gì? Đây là kiếm pháp gì?
Phía dưới boong tàu của thuyền lớn đột nhiên vang lên một tiếng hô tràn đầy khó tin: "Mai Lư tiểu kiếm?"
Người nói chuyện là một giáo tập của Tông Tự sở, dùng thân phận địa vị của hắn, tự nhiên không thể đứng ở mũi tàu, nhưng đứng cự ly gần, hắn miễn cưỡng có thể thấy rõ ràng một kiếm Trần Trường Sinh trong mưa bụi, hắn cảm thấy kiếm chiêu của Trần Trường Sinh nhìn rất quen mắt, rất giật mình, trong vô thức thốt lên.
Có rất nhiều người nghe được những lời này, sau đó hồi tưởng lại một kiếm của Trần Trường Sinh, phát hiện thật sự đúng là Mai Lư tiểu kiếm không chút nổi danh của Tông Tự sở, trong lúc nhất thời khó nói thành lời , sự hiểu biết của Trần Trường Sinh trên kiếm đạo đã làm cho người ta khiếp sợ đến chết lặng, chẳng qua hắn làm sao lại có thể nghĩ đến, hơn nữa có can đảm dùng một môn kiếm pháp vô cùng bình thường như vậy tới phá Đại Quang Minh Kiếm của Từ Hữu Dung? Hơn nữa trước mắt lại có vẻ thành công?
Thật sự thành công không? Không, đây mới chỉ bắt đầu.
Thế gian một trong ngũ đại tuyệt chiêu Đại Quang Minh Kiếm, làm sao dễ dàng phá đến như vậy, trong lúc kiếm chiêu của Trần Trường Sinh phá mưa bụi mà lên, mới lộ đường kiếm, quang minh khẽ tan biến trong khói tuyết đột nhiên lần nữa bộc phát, hóa thành vô số vết kiếm, hiệp tuyết dẫn mưa lần nữa chém về phía Trần Trường Sinh.
Quang minh còn trong khói tuyết, Từ Hữu Dung còn bên kia cầu, đã có vô số kiếm chiêu nườm nượp nối nhau mà tới, kiếm chiêu đều ẩn mà không phát, chỉ bằng chút ít dấu vết trong sương khói, đã có thể cảm giác được kiếm chiêu tinh diệu tuyệt luân, uy lực vô cùng đến mức nào.
Đây cũng là điểm khó tin nhất của Đại Quang Minh Kiếm. Quang minh chiếu rọi trong thiên địa, có thể hóa vạn vật, có thể hóa vạn kiếm, cho dù tu vi của Trần Trường Sinh ở trên kiếm đạo cao tới đâu, nhưng gặp tuyệt chiêu kiếm đạo có thể tự biến hóa tựa như hoa tuyết dày đặc như thế, còn có thể làm sao?
Kiếm của Từ Hữu Dung căn bản không có bất kỳ dừng lại, trong lúc Tông Tự sở giáo tập lên tiếng kinh hô, Trai kiếm phá tuyết lao ra, cách Trần Trường Sinh chỉ có hơn mười trượng, kiếm thế đã lướt qua cầu đá, đi tới trước người của hắn.
Không giống các cuộc chiến trước cửa Quốc Giáo học viện những ngày qua, Trần Trường Sinh không sử dụng Da Thức bộ, cố gắng thoát khỏi kiếm thế của đối phương để đoạt tấn công, bởi vì từng chiến đấu với Nam Khách nên hắn biết rõ, muốn so đấu tốc độ với thiên phượng huyết mạch, là lựa chọn phi thường ngu xuẩn.
Hơn nữa nếu hắn đã vẽ ra đạo ở trên cầu tuyết, Từ Hữu Dung đã tiếp nhận, như vậy hắn làm sao có thể rút lui? Hắn mắt ánh mắt yên tĩnh mà chuyên chú, nhìn đầy trời quang minh, không chút do dự, hai tay cầm kiếm, từ trên xuống dưới, hướng nơi quang minh rực rỡ nhất chém xuống!
Trên thuyền lớn vang lên tiếng cổ vũ của Đường Tam Thập Lục : "Đảo Sơn côn! PHÁ...!"
Trai kiếm của Từ Hữu Dung chưa thực sự chém xuống, phá khói tuyết mà tới chính là kiếm ý.
Giống như trước, Trần Trường Sinh hóa Quốc Giáo học viện Đảo Sơn côn thành kiếm, cũng không thể thật sự phá vỡ Đại Quang Minh Kiếm.
Quang minh trong khói tuyết, đã biến hóa thành ba đạo kiếm ý, mà Trần Trường Sinh cũng tương ứng thi triển ba kiếm.
Tất cả mọi chuyện đều phát sinh ở trong thời gian vô cùng ngắn ngủi.
Kiếm quang chiếu sáng Nại Hà kiều bị sương khói mưa bụi bao phủ, sau đó lại tan biến, một đạo nối tiếp một đạo.
Lạc Thủy phảng phất tiến vào trận giông tố giữa hè, thỉnh thoảng có tia chớp lóe lên.
Nhưng khói tuyết ngưng thành tầng mây, thu liễm nhưng vẫn còn cuồng bạo cường đại, không có bị tia chớp xé rách, di động tới bên kia cầu.
Vô luận những người trên thuyền hay là dân chúng hai bờ Lạc Thủy, cũng đã không cách nào thấy rõ ràng chi tiết trên Nại Hà kiều , tỷ như tay áo cùng lụa trắng lướt nhẹ, chỉ có thể mơ hồ thấy thân ảnh Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung trong mưa bụi cùng khói tuyết.
Từ Hữu Dung chậm rãi đi về phía trước phát ra thần thánh khí tức càng ngày càng đậm, quang minh uy áp càng ngày càng mạnh, giống như thần tượng trong Ly cung, mà Trần Trường Sinh đứng tại nguyên chỗ vẫn như lúc trước, bình tĩnh trầm mặc tựa như tảng đá, mặc cho nước chảy mạnh thế nào cũng không thay đổi hình dáng, không động tâm thần.
Một người lấy động, một người lấy tĩnh.
Tĩnh chính là tâm, động chính là kiếm.
Vô Cấu kiếm giống như tia chớp, Trai kiếm thì giống như một vầng mặt trời, nhưng trong mưa bụi cùng khói tuyết, trên thực tế càng giống hai chiếc thuyền chạy ở trên biển rộng lúc hoàng hôn, đón gió mà đi, lướt sóng mà đi, dần dần càng ngày càng gần, cuối cùng sẽ có một khắc gặp nhau.
Cho đến lúc này, kiếm của Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung còn không gặp nhau, nhưng kiếm ý đã gặp nhau vô số lần.
Trên Lạc Thủy phát