Trần Trường Sinh không chú ý tới việc trời bỗng nhiên tối sầm.
Bởi vì lúc này hắn rất khiếp sợ.
Lưu Thanh là thích khách đứng thứ ba trong thiên hạ, kiếm pháp được Tô Ly trực tiếp chỉ điểm, thiên phú cực mạnh, cảnh giới cực cao, mấu chốt nhất chính là, tâm chí vô cùng kiên. Ban đầu trong Tầm Dương thành, hắn ngay cả Chu Lạc cũng dám lừa gạt, cũng dám lấy kiếm để đâm, vì sao lúc này mắt thấy sắp chết, cũng không dám xuất kiếm với trung niên thư sinh kia?
Chẳng lẽ trung niên thư sinh này lại mạnh hơn, còn đáng sợ hơn so với Chu Lạc?
Chu Lạc là Bát Phương Phong Vũ, người mạnh hơn hắn trên đại lục này, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tên trung niên thư sinh này là Biệt Dạng Hồng? Là Nam Thiết? Hay là nói, hắn chính là Thiên Cơ lão nhân?
Không, trung niên thư sinh không giống bất cứ ai trong Bát Phương Phong Vũ.
"Chẳng lẽ là Bạch Đế Bệ Hạ?" Đường Tam Thập Lục sắc mặt rất khó coi.
Thật ra không cần suy tính kỹ càng, đáp án chân thật cũng đã rất rõ, chẳng qua là bọn họ thân ở trong núi, vô luận nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra. Bởi vì vị đại nhân vật kia không có bất kỳ lý do nào để xuất hiện tại Hàn sơn, xuất hiện tại nơi này, xuất hiện tại bên này.
Bên cạnh dòng suối nhỏ trừ Lưu Thanh, còn có một chút người —— Tiểu Đức cùng với hơn mười tên cường giả Yêu tộc bộ dáng như thuộc hạ của hắn.
Hơn mười tên cường giả Yêu tộc, tán ra ở trên cỏ bên khe suối, Tiểu Đức thì đứng trong suối.
Vị đại yêu lấy bề ngoài táo bạo che giấu nội tâm cao ngạo, tĩnh táo vượt quá tưởng tượng, chủ nghĩa hiện thực tuyệt đối, nhìn về bóng lưng trung niên thư sinh phía trước, rốt cục lột bỏ toàn bộ ngụy trang, gương mặt tái nhợt tràn ngập cảnh giác, trong tròng mắt màu vàng tràn đầy tuyệt vọng.
Trên người của hắn có một đạo kiếm thương, Lưu Thanh mang cho hắn đạo kiếm thương này, ở dưới uy áp của trung niên thư sinh khóe mắt tràn đầy máu, ngay cả kiếm cũng không đâm ra được, hắn biết rõ thực lực cảnh giới giữa mình và trung niên thư sinh kia chênh lệch xa xôi cỡ nào, cho nên hắn mới tuyệt vọng như vậy.
Nhưng tuyệt vọng không có nghĩa là đầu hàng, trên người của hắn tản mát ra chiến ý càng ngày càng dữ dằn.
Không hổ chính là cường giả đứng thứ năm trên Tiêu Dao bảng, lúc trước ở trên sơn đạo biểu hiện của hắn tựa như kém xa so với thanh danh, nhưng lúc này đối mặt với bóng ma tử vong chân chính, đối mặt với phiến bóng đêm bao phủ Hàn sơn, hắn mới chánh thức biểu hiện ra ý chí quật cường.
Ánh mắt Tiểu Đức rơi vào tay phải Lưu Thanh.
Lưu Thanh tay nắm lấy kiếm, khẽ run rẩy, nhìn như rất vô lực.
Tiểu Đức đang đợi một cơ hội.
Hắn biết chỉ có cùng vị kiếm đạo cường giả áo xanh đả thương mình liên thủ, mới có thể ở trước mặt trung niên thư sinh, tranh thủ được một tia sinh cơ. Hắn tin tưởng mình không bỏ cuộc, người áo xanh này càng sẽ không bỏ cuộc, tay cầm kiếm run rẩy lợi hại như thế nào, cuối cùng sẽ có một khắc vững vàng xuống.
Tiếc nuối chính là, vị trung niên thư sinh kia không cho bọn hắn cơ hội như thế.
Trong lúc Lưu Thanh tay dần dần vững vàng, Tiểu Đức hô hấp dần dần có lực, trung niên thư sinh xoay người .
Một khắc trước, trung niên thư sinh chắp tay sau lưng nhìn quả hồng trong rừng cây giống như đèn lồng, tựa như quan viên hồi hương dưỡng lão.
Sau một khắc, trung niên thư sinh xoay người nhìn về bọn họ, ánh mắt yên tĩnh, hồi phục thân phận của tuyệt thế cường giả.
Dung mạo của vị trung niên thư sinh này rất khó dùng lời nói mà hình dung được, bởi vì vô luận Tụ Tinh đỉnh phong cường giả như Lưu Thanh hay là Tiểu Đức, cũng cảm thấy gương mặt hắn bao phủ một tầng bóng đêm nhàn nhạt, căn bản không cách nào thấy rõ ràng, về phần Trần Trường Sinh đám người trên sơn đạo, lại càng không có năng lực nhìn mặt của người này.
Mọi người chỉ có thể ở trên mặt trung niên thư sinh thấy... thế giới này.
Trên mặt trung niên thư sinh tràn ngập gấm tự, họa đầy sơn thủy, nhất thời là hoang mạc ngập tràn cát vàng, nhất thời là bích hải rộng lớn mạnh mẽ, nhíu mày nhếch môi, thiên địa vạn vật tùy theo mà động, cảnh trí vô cùng sinh động, nhưng lại dẫn một đạo ý tứ tuyệt đối vắng lặng.
Bởi vì có tất cả cảnh trí trong thế giới này, nhưng không có một ai.
Một người cũng không có.
Tất cả mọi người đã chết.
Thấy mặt của trung niên thư sinh , Lưu Thanh xác nhận phỏng đoán của mình, sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt, khóe môi tràn ra một đạo máu tươi.
Đó là hắn cắn nát lưỡi của mình, hắn chỉ có thông qua phương thức này mới có thể làm cho mình bảo vệ tâm