Đường Tam Thập Lục mở thư ra đọc, mới biết được là Trần Trường Sinh lúc trước nghe được câu nói của hắn, lo lắng hắn sẽ gây chuyện, cho nên giải thích một phen, hắn trong thơ nói thương thế của mình cũng không cần gấp gáp, chẳng qua cần Từ Hữu Dung dùng Thánh Quang Thuật trị liệu lâu dài, hơn nữa Từ Hữu Dung dù sao cũng là tiểu nữ sinh, hơi lo lắng quá mức ... cũng là chuyện rất bình thường.
Những lời giải thích này rất hợp lý , nhưng không cách nào thuyết phục được Đường Tam Thập Lục, nhưng ở trên đường xá về kinh, hắn cũng sẽ không gây náo động gì nữa, ngẩng đầu chuẩn bị để cho Diệp Tiểu Liên giúp mình mang phong thư hồi âm cho Trần Trường Sinh, lại phát hiện nữ đệ tử Nam Khê trai này vẻ mặt có chút bất thiện, ánh mắt quan sát mình giống như muốn nuốt sống mình.
Hai năm trước ở trên thần đạo Ly cung, hắn từng mắng vị tiểu đệ tử Thánh Nữ phong này như máu chó xối đầu, khóc rống không dứt, đối với hắn mà nói, đây chỉ là chuyện rất nhỏ, thậm chí cũng đã quên mất lâu rồi, cho đến lần trước Trần Trường Sinh nhắc tới chuyện này, hắn mới nhớ lại, hơn nữa đem nàng cùng với tiểu cô nương ban đầu kia liên hệ lại với nhau.
"Mời đừng dùng loại ánh mắt này để nhìn ta , ban đầu là ngươi gây chuyện, ta chỉ phòng vệ mà thôi."
Đường Tam Thập Lục nhìn Diệp Tiểu Liên nghiêm nghị nói: "Chọc người trước là bỉ ổi, hi vọng ngươi có thể đồng ý với đạo lý này."
Không nói đến thế gian đến tột cùng có đạo lý như vậy hay không, nhưng nếu nói đến chữ bỉ ổi, thật sự rất khó tìm ra người thắng được hắn.
Diệp Tiểu Liên rất rõ ràng điểm này, tự nhiên sẽ không thừa nhận lời của hắn, chẳng qua nhìn chằm chằm vào hắn.
Đường Tam Thập Lục cúi đầu bắt đầu viết thơ, nói: "Gần nhất Nam Khê trai đệ tử các ngươi có vẻ không thoải mái cho lắm."
Diệp Tiểu Liên nghĩ thầm, cho dù ai chứng kiến Thánh Nữ những ngày qua cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi để chăm sóc Trần Trường Sinh, cũng sẽ không có tâm tình gì tốt được.
Đường Tam Thập Lục viết qua loa thư hồi âm, đem thư đưa tới trong tay nàng, nhìn vẻ mặt của nàng, đoán được đang suy nghĩ điều gì, nói: "Hắn dù gì cũng bị thương, các ngươi cũng không nên quá keo kiệt."
Diệp Tiểu Liên cũng không cách nào nhịn được nữa, nói: "Bị thương chúng ta cũng có thể chăm sóc được, tại sao lại cần trai chủ đích thân động thủ?"
Đường Tam Thập Lục nghĩ thầm đây cũng là vấn đề mình và Chiết Tụ nghĩ mãi mà không rõ, cũng không nói trước mặt nàng, nói: "Bọn họ có hôn ước, tự nhiên dễ dàng hơn chút ít."
"Là từng có hôn ước." Diệp Tiểu Liên rất chân thành cải chính: "Hôn ước đã giải trừ, hơn nữa còn bị Trần Trường Sinh chính mình giải trừ ."
...
...
Mao Thu Vũ cùng Lăng Hải Chi vương đứng ở trong thảo nguyên cạnh đường đi, nhìn tòa đại liễn trên con đường phía trước.
Lăng Hải chi vương nhìn Mao Thu Vũ một cái, muốn xác nhận hắn bỗng nhiên nói những lời này có ẩn giấu thâm ý gì không.
Mao Thu Vũ nhìn hắn bình tĩnh nói: "Hiện tại tình hình đã rất rõ ràng, Thánh Nữ hẳn là sẽ gả cho Trần Trường Sinh, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng hay chưa?"
Lăng Hải chi vương trầm mặc không nói, sắc mặt có chút âm trầm. Đến loại tầng cấp này, tự nhiên không người nào dám lấy chuẩn tắc thế tục xuất giá tòng phu để yêu cầu Từ Hữu Dung, nhưng nếu như Từ Hữu Dung thật sự gả cho Trần Trường Sinh, cũng sẽ không có đạo lý đi đối địch với hắn, hắn nghĩ tới thái độ biến hóa của Từ Hữu Dung ở trên Hàn sơn, hơi cảm thấy lạnh lẽo.
Bắt đầu từ rất nhiều năm trước, Thánh Nữ phong chính là đồng minh của Thánh Hậu nương nương ở phía nam, Thánh Hậu thôi động nam bắc hợp lưu, cũng nhận được rất nhiều trợ giúp của Thánh Nữ tiền nhiệm, hơn nữa thế nhân đều biết, Thánh Hậu coi Từ Hữu Dung như con gái, cho nên cho dù là ai đánh giá, loại cục diện này sẽ ở trong thời gian rất lâu cũng sẽ không phát sinh biến hóa.
Nhưng nếu như Thánh Nữ thế hệ này thật sự gả cho Trần Trường Sinh thì sao? Thánh Nữ phong còn tiếp tục ủng hộ Thánh Hậu nương nương hay không?
...
...
Giống như Từ Hữu Dung đã nói, vạn dặm đường từ Hàn sơn về kinh đô rất bình an, không gặp phải bất cứ vấn đề gì.
Ở mãn thiên tinh thần đồng hành, đoàn xe do mấy chục chiếc liễn tạo thành tiến vào kinh đô, đóa hoa hồng ở hoang nguyên đong đưa thời gian rất lâu lặng lẽ biến mất, xa hơn một nam tử mang nón lá cũng không biết đi tới ngọn núi cao nào tiếp tục ngắm sao.
Tiến vào kinh đô, đoàn xe cũng không tách ra, không đi