Vô luận các vương gia Trần gia, hay là các đại nhân vật mạo hiểm vô cùng phản bội Thiên Hải Thánh Hậu, thật ra đều phải cảm tạ Trần Trường Sinh. Nếu như không có Trần Trường Sinh, Thiên Hải Thánh Hậu cũng sẽ không vì nghịch thiên cải mệnh cho hắn mà yếu bớt, như vậy vô luận Thương Hành Chu cùng bọn họ lập ra kế hoạch hoàn mỹ đến đâu, cũng có thể không mời nổi Thiên Hải Thánh Hậu xuống khỏi thần đàn.
Không biết cố tình hay vô ý, Trần Trường Sinh có tác dụng quyết định đối với kế hoạch của bọn họ, nhưng bọn hắn sẽ không nhớ tới những điều này, giống như trước, không cần biết cố tình hay vô ý.
Lời nói của Hợp Quận Vương, chính là thái độ của thế giới này đối với Trần Trường Sinh hiện tại.
Thiên Hải Thắng Tuyết rất rõ ràng những điều này, cười lạnh nói: "Nếu như hắn không phải là con cháu của Trần gia các ngươi, Thánh Hậu nương nương có thể nhìn nhầm ư? Dã chủng? Lời này của Vương gia thật là nực cười."
Hợp Quận Vương nghe vậy giật mình, sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi, bởi vì hắn phát hiện những lời này có thể là thật.
Đúng lúc này, kỵ binh giống như thủy triều tách ra hai bên, một vị thái giám cực kỳ già nua ngồi trên một chiếc liễn đi tới.
Nhìn lão thái giám kia, lông mày của Hợp Quận Vương khẽ vén lên, nhìn Thiên Hải Thắng Tuyết cười lạnh nói: "Thoạt nhìn, Bệ Hạ cũng không nghĩ như ngươi."
Vị lão thái giám kia tới để truyền thánh chỉ .
Nhưng sau khi quan viên đi theo tuyên đọc mục đích, cửa Quốc Giáo học viện vẫn đóng chặt, chậm chạp chưa mở ra.
"Thoạt nhìn, là Bệ Hạ phái chúng ta vây kín Quốc Giáo học viện, nhưng đổi góc độ khác mà đánh giá, không phải là Quốc Giáo học viện không muốn mở cửa hay sao?"
Thiên Hải Thắng Tuyết nở nụ cười, cũng không che giấu ý tứ vui mừng trong lời nói.
"Hiền chất, đừng vui mừng quá sớm..."
Hợp Quận Vương cười lạnh nói: "Truyền thuyết nói Trần Trường Sinh cùng Bệ Hạ có tình nghĩa đồng môn, nhưng nếu như hắn đắc tội với vị công công này, sợ rằng tình nghĩa thế nào cũng không có tác dụng."
Thiên Hải Thắng Tuyết vẻ mặt hơi trầm xuống, nói: "Ta còn chưa hiểu được lời của Vương gia."
Hợp Quận Vương cười lạnh nói: "Lâm công công ban đầu là huynh đệ thân thiết với phụ hoàng, tự nguyện vào cung hầu hạ phụ hoàng, hiểu rõ đại nghĩa, được người người kính trọng, cho dù sau khi mẫu hậu đương triều, dù nhìn hắn không thuận mắt thế nào, cũng chỉ có thể để cho hắn cáo lão, trở về Chương châu dưỡng bệnh, hôm nay được Thương viện trưởng mời về chấp chưởng thái giám, bản thân ta muốn xem một chút, có ai dám không nể mặt hắn."
Vị thái giám già nua kia vẫn nằm trên liễn nhắm mắt giả vờ ngủ say. Thiên Hải Thắng Tuyết lúc trước đã cảm thấy chuyện này hơi kỳ quái, vừa là thái giám tới truyền chỉ, vừa nhìn tận mắt không khí khẩn trương trước Quốc Giáo học viện, làm sao dám thể hiện dáng vẻ như vậy. Đến lúc này hắn mới biết được, thì ra là vị Lâm công công kia đã trở về, trong vô thức nghĩ tới, Lâm công công tỏ vẻ như vậy cũng không có gì kỳ lạ, ánh mắt của hắn không nhịn được tăng thêm vài phần rất hiếu kỳ cùng kính trọng đối với nhân vật truyện kỳ. Nhưng ngay sau đó hắn lại nghĩ tới , hôm qua thái giám cung nữ trung với Thánh Hậu nương nương trong hoàng cung... Bao gồm vị thủ lĩnh thái giám hắn quen biết từ thuở nhỏ, đều đã chết hết. Những người này chết nói vậy cũng là thủ đoạn của Lâm lão công công, vừa nghĩ tới đây, sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt.
Không biết qua thời gian bao lâu, vị thái giám già nua kia chậm rãi mở mắt, nhìn viện môn Quốc Giáo học viện vẫn đóng kín, mặt không chút thay đổi nói: "Nếu không mở thì hãy phá ra."
Thời điểm vị lão thái giám này nhắm mắt, nhìn qua giống như một người rất bình thường, nhưng khi hắn mở mắt ra, trên người tự nhiên có một đạo khí thế bén nhọn thích phóng ra, tựa như một thanh thiết thương rũ sạch rỉ sét, nơi tầm mắt của hắn chiếu tới, nơi lời nói vang lên, đều có sắc bén hiện ra.
Thuở nhỏ lớn lên ở hoàng cung, tu hành vô số bí kíp tinh thâm, cảnh giới thực lực của Lâm lão công công tự nhiên cực cao, nhưng đạo thương thế bén nhọn này cũng không phải tới đến từ lực lượng của hắn, đạo phong mang chỗ nào cũng có kia, phần lớn đến từ tâm của hắn, cùng với từ tâm mà hiện lên mắt, đôi mắt bởi vì năm tháng mà mờ đục tràn đầy kiên định cùng chánh đạo, không có chút dao động cùng với mất tự tin.
Thương Hành Chu mời Lâm lão công công trở lại hoàng cung một lần nữa chưởng ấn, bản thân đã đồng nghĩa thay đổi triều đại, hoặc là nói bước lên thời đại mới.
Hắn từ trong hoàng cung , cầm thánh chỉ trong tay, lời của hắn đại biểu cho ý chí của cả triều đình Đại Chu, hiện tại có ai dám phản đối chứ?
Nhưng mà, nghe những lời này của hắn, Quốc Giáo học viện vẫn một mảnh an tĩnh, không có ai tiến lên phá cửa, một người cũng không có.
Vô luận huyền giáp trọng kỵ hay là quân đội Thành Môn ty, thậm chí ngay cả thị vệ hộ tống Lâm lão công công tới nơi này, cũng dừng tại nguyên chỗ.
Rất nhiều tầm mắt vô tình hay cố ý rơi vào trên người Thiên Hải Thắng Tuyết.
Trận mưa lớn mùa xuân năm ngoái, chính là vị thiên tài của Thiên Hải gia này từ Ủng Tuyết quan trở về, mang theo gia tướng, trực tiếp phá hủy cửa Quốc Giáo học viện.
Hôm đó, trong kinh đô đã chết rất nhiều người, Quốc Giáo học viện lần đầu tiên bộc lộ bối cảnh nội tình cùng với lực lượng của mình, ngoài dự liệu của mọi người đạt được thắng lợi cuối cùng. Nhưng Quốc Giáo học viện không đem cửa viện sửa sang, mà là để viện môn như phế tích, ở trong mưa gió kiên trì thời gian rất lâu, thậm chí biến thành phong cảnh mới trong kinh đô.
Cho đến thật lâu sau, Trần Trường Sinh đạt được