Thời khắc Trần Trường Sinh thấy Chu Thông, một tiếng sấm ở con đường phía sau vang lên, sau đó rơi vào chỗ thật xa.
Hắn cảm giác thấy cuộc chiến đấu nơi Lạc Thủy, cảm nhận được trong thiên địa pháp lý biến hóa, còn có một đạo đao ý cùng hắn có liên hệ mật thiết.
Đạo đao ý kia sau một khắc liền phá, sau đó xuất hiện một đạo đao ý mới.
Hắn cảm thấy khiếp sợ, sau đó phấn chấn, cũng càng thêm rõ ràng cục diện trước mặt.
Giết Chu Thông là chuyện của hai người hắn cùng Vương Phá, hiện tại Vương Phá trừ đi chướng ngại lớn nhất của chuyện này —— Thiết Thụ, như vậy kế tiếp sẽ phải xem hắn.
Gió tuyết chợt vỡ vụn, đình viện xuất hiện một đạo tàn ảnh.
Trần Trường Sinh mượn thế của gió tuyết, đi tới trước ghế thái sư, đoản kiếm trong tay đâm về phía Chu Thông.
Theo kiếm ý của hắn, đồng thời mà đến còn có một phiến nóng rực cùng với bừng sáng.
Phiến nóng rực cùng quang minh đến từ chân nguyên đang mãnh liệt thiêu đốt của hắn.
Gió rét phất động quan bào Chu Thông, huyết hải phát lên sóng lớn.
Vô Cấu kiếm lướt sóng mà vào, thẳng vào chỗ sâu trong huyết hải.
Đây không phải là Trần Trường Sinh lần đầu tiên tới tòa đình viện này, cũng không phải là lần đầu tiên hắn thử giết chết Chu Thông.
Hắn từng có kinh nghiệm, càng thêm thận trọng, đối với giờ khắc này, đã chuẩn bị thời gian rất lâu.
Một kiếm này nhìn như đơn giản, trên thực tế ẩn giấu vô số hậu thủ.
Một kiếm này là Tuệ Kiếm, trên thực tế là vô số kiếm chiêu tổng hợp.
Quốc Giáo Chân Kiếm, Đảo Sơn Côn, Vấn Thủy Tam Thức Vãn Vân Thu, Trai Kiếm hàn ý, đều ở trong một kiếm này.
Hắn còn ở sau một kiếm này, chuẩn bị ba dạng thủ đoạn cường đại nhất, đều là không ai biết.
Vô luận Chu Thông ứng đối như thế nào, cũng sẽ bị vô số kiếm chiêu liên miên như sông lớn sóng dữ cắn nuốt.
Hoặc là, bị hắn một kích mà giết.
Nhưng mà, kế tiếp phát triển đã vượt ra khỏi dự liệu của hắn.
Không phải là Chu Thông bỗng nhiên phá cảnh, biến thành một vị chí cường giả thần thánh lĩnh vực.
Cũng không phải lão sư của hắn bỗng nhiên xuất hiện.
Mà Chu Thông ứng đối có chút kỳ quái.
Chu Thông ứng đối chính là không có ứng đối.
Hắn không làm gì cả.
Phù một tiếng, đoản kiếm vô cùng sắc bén, dễ dàng đâm rách quan bào, đâm vào ngực Chu Thông, tựa như đâm vào một mảnh bùn lầy.
Không biết có phải bởi vì màu sắc quan bào quá mức huyết hồng hay không, rất khó nhìn ra là vết thương có chảy máu không.
Chu Thông sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt cực độ hờ hững, lưỡi dao sắc bén xuyên thân, cũng không có một tia đau đớn.
Hắn nhìn Trần Trường Sinh, trong mắt tràn đầy giễu cợt, tựa như nhìn một người chết thật quá ngu xuẩn.
Chu Thông là đại thần rất âm hiểm, rất có quyền thế, là cường giả Tụ Tinh thượng cảnh.
Tin tức Trần Trường Sinh cùng Vương Phá muốn giết hắn, đã sớm truyền khắp cả kinh đô, hắn không thể nào không có bất kỳ chuẩn bị.
Cho dù Trần Trường Sinh chuẩn bị đầy đủ đến mức nào, cũng không thể dễ dàng giết chết hắn như thế.
Thời khắc đoản kiếm xuyên qua quan bào đỏ thẫm, Trần Trường Sinh đã biết có vấn đề.
Hoặc là cả chuyện này có vấn đề, hoặc là Chu Thông người này có vấn đề.
Sau một khắc, thân thể Chu Thông tiêu tán trước mắt của hắn.
Quan bào màu đỏ, rơi vào ghế thái sư.
Một mùi máu cực kỳ nồng nặc, tựa như nước, theo thềm đá chảy xuống, sau đó lan tràn, bao phủ cả tòa đình viện.
Chu Thông vẫn ngồi ở ghế thái sư, cũng không phải là chân thật tồn tại, chỉ là một bộ y phục.
Hắn làm sao làm được như vậy? Hắn làm sao có thể giấu diếm được nhiều thuộc hạ như vậy? Khó hiểu nhất chính là, hắn làm sao có thể giấu diếm được ánh mắt của Trần Trường Sinh?
Trần Trường Sinh ra đời trong thánh quang, từng tắm long huyết, được Thiên Hải Thánh Hậu tẩy rửa phủ tạng, ánh mắt của hắn rất sáng ngời, vô luận là trận pháp hay là ngụy trang, cũng rất khó để không bị hắn nhìn thấu.
Như vậy chỉ còn lại một loại khả năng, bị lừa gạt không phải ánh mắt của hắn, mà là ý thức của hắn.
Rất nhiều người đều biết, Chu Thông có một môn tinh thần bí pháp tu luyện cực kỳ cao thâm đáng sợ, tên là Đại Hồng Bào.
Hoặc là, chính là duyên cớ như vậy?
Trần Trường Sinh dĩ nhiên biết tinh thần bí pháp của Chu Thông cường đại, hắn từng ở chỗ này, cùng Đại Hồng Bào đối chiến, thậm thậm chí đã từng có kinh nghiệm đến hai lần.
Hắn thật không nghĩ đến, Đại Hồng Bào của Chu Thông đã cường đại đến loại trình độ này, vượt xa hai lần trước.
Hắn không biết hai lần trước hắn có thể không tổn thương lông tóc dưới Đại Hồng Bào của Chu Thông, là bởi vì Thiên Hải Thánh Hậu điểm một giọt trà xanh ở mi tâm của hắn.
Mà hôm nay người đã đi, trà đã lạnh.
...
...
Chu Thông không có ở đây.
Kiếm của Trần Trường Sinh, tự nhiên rơi vào khoảng không.
Tất cả chuẩn bị của hắn, những thủ đoạn ẩn sau vô số kiếm chiêu, , cũng rơi vào khoảng không.
Quan trọng nhất là, tinh khí thần, ý chí cùng quyết tâm của hắn, cũng toàn bộ rơi vào khoảng không.
Gió lạnh gào thét, cây hải đường lay động, Tiểu Đức phá không tới, một quyền vừa tới.
Kếm của Trần Trường Sinh đi quá mức, tự nhiên không cách nào quay lại quá nhanh.
Bị quyền phong thúc dục, quần áo của hắn phất phới, cho nên lộ ra động tác của hắn rất là chậm chạp.
Nhưng loại chậm chạp này, có một loại tiết tấu rất ổn định.
Hắn chuyển cổ tay, nhẹ rung, Hoàng Chỉ tán trên tay